Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí


Hạ Trọng Hiểu nội tâm giãy dụa muốn nhào đến đánh cho Uy Tử Cầm mấy trăm cái nhưng vì chén cơm manh áo mà phải xuống nước nhẫn nhịn: “Công chúa điện hạ đã là hậu duệ duy nhất còn đủ tư cách kế thừa vị trí trữ quân, hẳn là đang rất bận rộn với lịch trình dày đặc của mình?”
“Ừ.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Ngươi ‘ừ’ cái quái gì? Không biết nói tiếng người sao?
Nụ cười trên mặt bắt đầu méo mó: “Rất nhiều người hâm mộ trên khắp thế giới muốn biết những thói quen cũng như sở thích của công chúa điện hạ, không biết ngươi có thể chia sẻ một chút hay không?”
Uy Tử Cầm ngả lưng ra sau, duỗi thẳng hai chân dài, trả lời một câu không liên quan đến câu hỏi của nàng: “Ta còn nghĩ Hạ chủ nhiệm đây sẽ hỏi ta hôm nay mặc đồ lót màu gì.”
Hạ Trọng Hiểu kinh hồn táng đảm đánh gãy lời nàng: “Không có! Ngươi đang nói cái quái gì vậy?”
“Vậy sao? Ta còn tưởng ngươi sẽ hỏi câu đấy, bất quá ngươi muốn xem cũng được.”
Nói xong còn vươn tay muốn gỡ nút áo để Hạ Trọng Hiểu ‘dễ dàng’ quan sát đồ lót!?
Hạ Trọng Hiểu theo bản năng chồm đến ghì chặt lấy ngực áo của Uy Tử Cầm, hoảng hốt rống một tiếng mang theo nước bọt: “Ai cho ngươi cởi? Không được cởi!!”
Quần chúng xung quanh không dám hít thở, gì đây, chủ nhiệm Hạ cư nhiên dám lôi lôi kéo kéo công chúa điện hạ?
Mất một lúc Hạ Trọng Hiểu mới phát hiện bản thân quá phận, vội vã thu tay lại, chướng mắt nhìn hai nút áo đầu của Uy Tử Cầm đang tháo mở.

Nữ nhân này lẽ nào không biết đang ghi hình, còn muốn cởi đồ cho toàn thể quần chúng nhân dân trên thế giới đều nhìn thấy?
“Quay lại nhé chủ nhiệm?”
Hạ Trọng Hiểu mừng rỡ nhìn nam nhân viên quay phim vừa bắt thang cho nàng leo xuống, gật đầu liên hồi như gà mổ thóc, hít một hơi thật sâu điều chỉnh tâm tình.

Phía bên kia Uy Tử Cầm cũng đưa tay cài lại nút áo, thả người dựa vào lưng ghế chờ nàng giới thiệu lại từ đầu.
Lần nào cũng vậy, đợi nàng vừa giới thiệu xong Uy Tử Cầm sẽ bày trò khiến nhân viên không thể tiếp tục quay mà phải quay lại từ đầu.

Hạ Trọng Hiểu giận muốn nội thương chỉ muốn chụp chết Uy Tử Cầm, đáng tiếc nàng còn phải trở về Cáp Á Lợi nên đành nén xung động cố gắng làm tròn nhiệm vụ của mình.
Mãi đến lần quay thứ mười Uy Tử Cầm mới chịu buông tha cho nàng và nhân viên đài truyền hình, không ai nói ai lặng lẽ lau mồ hôi lạnh túa ướt mặt.

Hạ Trọng Hiểu tiếp nhận chai nước từ đồng sự một hơi tu hết nửa chai, cổ họng khô rát do nói đi nói lại nhiều lần cuối cùng cũng được xoa dịu.

Nắng trên đỉnh đầu gay gắt dù xung quanh bày ra không ít ô nhưng vẫn khiến nàng đầu choáng mắt hoa.

Mùa hạ ở Thổ Áo khắc nghiệt hơn Cáp Á Lợi gấp chục lần, thậm chí nàng còn có cảm giác đang đặt chân đi giữa vùng sa mạc nắng nóng vỡ đầu.
“Chủ nhiệm đổ nhiều mồ hôi quá.” Nam đồng sự rút khăn giấy đưa về phía nàng: “Ngươi lau bớt mồ hôi đi, chúng ta còn quay nhiều cảnh nữa.”
“Cảm ơn.” Hạ Trọng Hiểu không dám chùi mạnh lên mặt, chấm chấm vỗ vỗ khăn giấy hạn chế lau đi lớp trang điểm: “Ngươi đã uống nước chưa? Chỗ ta còn nước, ngươi tùy ý lấy đi.”
Nam đồng sự kích động gật đầu liền mấy cái, vươn tay muốn lấy chai nước của Hạ Trọng Hiểu để trên bàn.


Nhưng chưa chạm vào được thì một cánh tay khác đã vươn ra đoạt mất, thậm chí còn tự nhiên như không đem nửa chai nước còn lại uống sạch.
Hạ Trọng Hiểu hai mắt trợn to như nắp chai: “Công chúa, đó là nước của ta!”
Uy Tử Cầm nhìn chai nước trên tay rồi giả vờ kinh ngạc nhìn qua Hạ Trọng Hiểu: “Úc? Lấy nhầm rồi.”
Người mù nhìn vào cũng biết chai nước dành riêng cho hoàng thất khác với chai nước của nhân viên đoàn phim, ngươi nhầm là nhầm cái quái gì!?
Những lời này cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, Hạ Trọng Hiểu vươn tay lấy lại chai nước của mình, dứt khoát đứng dậy đi ra cho nhân viên hóa trang chỉnh sửa lớp trang điểm.

Lễ phục đang mặc có điểm vướng víu phải vừa đi vừa kéo lên cao tránh giẫm trúng, đường xẻ hợp lý để lộ đôi chân mềm mại trắng trẻo.

“Chủ nhiệm mặt ngươi đều là mồ hôi nên tẩy đi trang điểm lại.”
“Các ngươi thấy thế nào tốt thì làm.” Hạ Trọng Hiểu chớp chớp đôi mi giả nặng trĩu của mình, ghi hình đều phải trợn lên mới miễn cưỡng mở được hai mắt: “Ngươi tháo mi giả ra được không, thứ này nặng quá.”
“Mắt của chủ nhiệm không đẹp lắm nên ta nghĩ nên dùng mi giả che bớt lại.”
Lần đầu tiên trong cuộc đời Hạ Trọng Hiểu nghe ai đó nói mắt nàng không được đẹp.

Từ nhỏ đến lớn đa đa hay thậm chí là đồng học đều không ngớt lời khen ngợi đôi mắt nàng, nhưng nghe xong câu này của đồng sự cảm giác mọi người trước nay đều chỉ đang giả vờ khen nàng.
“Vậy thì đeo.”
Hạ Trọng Hiểu cầm gương xem hai mắt mình lần nữa, thật sự không đẹp sao?
Nhân viên hóa trang bắt đầu giúp nàng tẩy sạch lớp hóa trang cũ trên mặt, điểm một lớp phấn son mới so với lúc đầu còn đậm hơn, lý do là vì trời nắng nóng nên trang điểm mỏng sẽ bị mồ hôi rửa sạch hết.

Hạ Trọng Hiểu không dám nhìn thẳng vào gương, bình thường Bao Ngọc cũng trang điểm rất đậm nhưng cũng đâu đến mức đáng sợ như nàng.
Chuẩn bị xong thì mọi người bắt đầu di chuyển đến hoa viên để tiếp tục ghi hình, Hạ Trọng Hiểu vừa đi vừa phẩy quạt cho đỡ nóng, cảm giác lớp phấn son trên mặt đang chảy ra.

Lần này không hoài nghi người khác khen ngợi có lệ mà hoài nghi tay nghề của nhân viên hóa trang, không thể nào trang điểm lại kém như vậy.
Uy Tử Cầm cũng trang điểm xong bước ra chuẩn bị ghi hình, nhìn thấy Hạ Trọng Hiểu liền nhíu mày: “Ngươi chuẩn bị diễn kịch hay Cáp Á Lợi đều thích bôi trát thành mặt hề như vậy?”
“…” Hạ Trọng Hiểu vạn bất đắc dĩ mở miệng: “Trời quá nóng, mỹ phẩm Cáp Á Lợi không thích hợp.”
“Ngươi qua đó.”
Nhận được mệnh lệnh từ công chúa, nhân viên hóa trang hoàng gia bước lên giúp Hạ Trọng Hiểu trang điểm lại từ đầu.

Quả nhiên kĩ thuật tốt hơn nhân viên đài truyền hình gấp trăm lần, bôi bôi tầm mười đến mười lăm phút là xong, kết quả không cần đoán cũng biết.
Soi gương lần nữa, mi giả đã bị tháo xuống, Hạ Trọng Hiểu bối rối hỏi nhân viên hóa trang của hoàng gia: “Tiên sinh, đồng sự nói mắt ta không được to cần phải dùng mi giả, tại sao ngươi lại tháo xuống?”
Nghe nàng nói xong, nhân viên hóa trang hoàng gia nghi hoặc nhìn lại lần nữa, dở khóc dở cười hồi đáp: “Ai nói mắt ngươi không to? Mắt đẹp như vậy gắn mi sẽ làm mất vẻ đẹp vốn có của nó, hơn nữa nếu có gắn cũng phải dùng loại mi mỏng hợp lý làm gì có chuyện gắn cả tảng mi dày như vậy.”
Hạ Trọng Hiểu hồ đồ nhìn qua nhân viên hóa trang của đài truyền hình, vừa vặn nhìn thấy đối phương đang lầm bầm chửi mắng gì đó, thấy nàng nhìn qua liền cười đến sáng lạn.


Xem ra đồng sự không phải ai cũng thích nàng.
Tâm tình nhất thời tuột dốc, Hạ Trọng Hiểu chán nản bước vào vị trí, trong đầu mải mê suy nghĩ lý do gì khiến nhân viên hóa trang không vừa mắt nàng.

Uy Tử Cầm di chuyển đến bên cạnh nàng, đè thấp giọng nói: “Ngươi lẽ nào cho rằng làm việc tốt sẽ khiến người khác thích ngươi?”
Hạ Trọng Hiểu tức thì ngẩng đầu lên, đôi sóng mắt thuần đen phát ra tia kim sắc mê hoặc vẫn đang chăm chú nhìn nàng: “Ta làm không tốt?”
“Ngươi làm tốt hay không tốt cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Uy Tử Cầm nhét hai tay vào túi quần, thản nhiên mở miệng: “Bọn họ ghét hay không ghét ngươi cũng chẳng liên quan đến chuyện ngươi làm tốt hay không tốt.”
Hàng mi dài yếu ớt rũ xuống, định kiến của một số người về khôn trạch không cách nào thay đổi được.

Dù nàng nỗ lực phấn đấu ngồi lên vị trí chủ nhiệm vẫn có người cho rằng nàng dùng thân thể để đổi lấy.

Vậy thì nàng cần gì phải khẳng định cho bọn họ thấy, dù sao cũng chẳng có ai công nhận nỗ lực của nàng.
“Chủ nhiệm xong rồi chứ?”
Hạ Trọng Hiểu giật mình nhìn nhân viên quay phim: “X-Xong rồi.”
“Một, hai, ba! Bắt đầu!!”
Hạ Trọng Hiểu chậm rãi quay sang Uy Tử Cầm mở miệng: “Không biết công chúa điện hạ có thể giới thiệu đơn giản về khuôn viên hoàng gia hay không?”
“Có hoa, có cỏ.”
Chờ thêm vài giây nữa vẫn không nghe được câu trả lời, Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, đây gọi là giới thiệu sao?
“Vậy không biết ở khuôn viên hoàng gia có những loại hoa nào?”
Uy Tử Cầm nghe xong cười khẩy một tiếng: “Có nói ngươi cũng không biết.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Nàng muốn về nhà! Không quay nữa a a a a!!!
Nhờ phúc của công chúa điện hạ mà cả đoàn phải quay đi quay lại vài chục lần, mãi đến giờ dùng cơm trưa mới đành từ bỏ đợi đến chiều sẽ quay lần nữa.

Công chúa sẽ dùng cơm ở phòng riêng, còn mọi người thì ngồi ở nhà ăn, vừa bàn kịch bản vừa ăn cơm trưa.
“Chiều nay khi mặt trời xuống thì chúng ta sẽ quay cảnh bên hồ bơi, sáng sớm mai tầm 3h sáng sẽ có mặt dựng cảnh để quay trước khi trời nắng lên.

Mọi người cố gắng một chút, chúng ta đến giờ chỉ mới quay được một cảnh, vẫn còn nhiều phân đoạn chưa xong.”
Nam nhân viên quay phim đột ngột lên tiếng: “Vậy chiều nay mấy giờ tập trung?”
Hạ Trọng Hiểu nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Tầm 4h chiều chúng ta chuẩn bị, 5h mặt trời lặn kịp ghi hình.


Ăn xong cơm trưa mọi người có thể về phòng nghỉ ngơi một chút, dù sao bây giờ ngoài trời rất nóng không thể ghi hình được.”
Mọi ngươi không ai nói ai đồng loạt gật đầu đáp ứng, tranh thủ xử lý xong bữa trưa của mình rồi quay về phòng ngủ một giấc.

Na Na cùng Hạ Trọng Hiểu ăn xong sau cùng, tiện thể phụ giúp người hầu dọn dẹp bàn ăn.
Chỉ chờ có như thế, Na Na nhỏ giọng nói với Hạ Trọng Hiểu: “Ngươi có quen biết công chúa điện hạ sao?”
“Không biết.”
“Ta nghe ngươi gọi công chúa là Tử Cầm, hình như đây là tên Cáp Á Lợi của công chúa.” Na Na thúc thúc khuỷu tay Hạ Trọng Hiểu mấy cái: “Hiểu Hiểu, đừng giấu ta làm gì, chúng ta không phải hảo khuê mật sao?”
Hạ Trọng Hiểu hai vai buông thõng, bất đắc dĩ nhìn sang Na Na: “Ta đã nói không quen, còn việc gọi Tử Cầm thì có gì lạ, chẳng phải trên mạng đều gọi vậy sao?”
“Làm gì có, trên mạng đều gọi công chúa là Freya, chỉ có ngươi dám gọi Tử Cầm.”
“Vậy sau này ta gọi Freya là được rồi.”
Na Na bĩu môi, đặt lại dĩa sứ ngay ngắn trên bàn: “Ngươi như vậy thảo nào mọi người trong đài chẳng ai thích ngươi.”
Động tác tay hơi khựng lại, Hạ Trọng Hiểu mờ mịt nhìn sang Na Na, không hiểu câu này của nàng là có ý tứ gì.
“Hỏi công việc thì ngươi mới trả lời, còn hỏi chuyện cá nhân ngươi liên tục lảng tránh.

Mọi người đều nói ngươi rất nhàm chán ngoài công việc ra thì chẳng biết làm gì cả, còn có người độc miệng hơn nói ngươi khinh thường đồng sự.”
“Thế thì sao? Ta sống như vậy thì có làm sao?” Hạ Trọng Hiểu hai mắt hơi đỏ, run giọng đáp lời Na Na: “Bọn họ luôn hỏi ta những câu đại loại ta có quen biết với tổng tài hay không, ta có biết trưởng phòng này trưởng phòng kia hay không.

Còn hỏi bạn gái ta có biết ta bắt cá nhiều tay hay không, ngươi bảo ta trả lời như thế nào? Chẳng ai đến trước mặt hỏi ta hôm nay làm việc có mệt không, có muốn đi ăn trưa chung không, có thích đi xem bộ phim này không.

Bọn họ tìm ta đều vì có chuyện cần nhờ vả, nếu ta không thể giúp thì ở sau lưng nói xấu ta.

Bọn họ còn muốn ta sống như thế nào mới được?”
Na Na cứng họng không biết phải trả lời thế nào, xem ra Hạ Trọng Hiểu đã nhẫn nhịn rất lâu đến hôm nay mới bộc phát ra bên ngoài.

Nhưng ngẫm lại bọn họ đúng là chưa từng làm gì cho Hạ Trọng Hiểu mà luôn đòi hỏi ở nàng đền đáp, đến cả việc dẫn chương trình cũng rơi vào tay nàng.

“Ta không có tâm trí quản chuyện bọn họ nữa, không làm tốt công việc thì đánh giá cuối năm kém, ta chỉ làm việc mình nên làm thôi.”
“Hiểu Hiểu!”
Hạ Trọng Hiểu không hề quay đầu nhìn lại, Na Na có chút khiếp sợ, chưa bao giờ nàng thấy Hạ Trọng Hiểu quyết tuyệt đến như vậy.
Mang tâm trạng chán nản trở về phòng, vô tình đi ngang qua hồ bơi, từ đây nhìn thẳng lên lầu cao nhất chính là phòng của nàng.

Hạ Trọng Hiểu ngước mắt nhìn lên rồi lại cúi đầu nhìn nước hồ bơi phản chiếu ánh sáng mặt trời.

Từ khi đi làm nàng đã không còn thời gian đi du lịch cùng đa tỷ nữa, trong lòng có chút hoài niệm ngày tháng vui vẻ trước đây.
Nghĩ ngợi một lúc quyết định mặc nguyên bộ áo thun quần thể thao leo xuống dưới hồ, hai chân chạm nước mát lạnh đặc biệt thích thú, hoàn toàn xua tan cảm giác nóng bức.

Quẩy chân mấy cái, Hạ Trọng Hiểu hoan hỉ bước hẳn xuống hồ, bất quá lại chạm không đến đáy.


Trong lòng lộp bộp mấy tiếng, hồ bơi này rốt cuộc sâu bao nhiêu vậy a?!
Hạ Trọng Hiểu cố bám vào thành hồ để trèo lên lại nhưng hai chân không chạm được vào đáy hồ nên chẳng có điểm dùng lực.

Thành hồ đặc biệt trơn trượt, bám một lúc lại trượt ra sau, Hạ Trọng Hiểu ra sức đạp nước để bám thành hồ tìm cách trèo lên.
Chân quá ngắn, thật sự không thể đạp xuống đáy hồ.

Hai tay lại không có lực, vô pháp nâng người để leo lên được.
Xong rồi! Lần này nàng phải chết đuối rồi a a a!!
Không biết may mắn hay xui xẻo mà nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là đôi chân dài thẳng tắp giấu trong đôi giày cao gót.

Ngước mắt nhìn theo độ dài cơ thể, vừa vặn bắt gặp gương mặt xinh đẹp bạch kim mao công chúa, kính mát thường đeo cũng chẳng thấy đâu nữa.
“Ngươi không cao lên sao?”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Cao cái P! Ta cao lên sẽ thê thảm như vậy sao?!
Uy Tử Cầm nhấc khóe môi, không nói không rằng cởϊ áσ ném lên trên ghế xếp, từ trên bờ nhảy thẳng xuống hồ bơi.

Nước hồ bắn tung tóe, Hạ Trọng Hiểu đưa tay đỡ trước mặt, đầu tóc cũng bị nước hồ nhún ướt.
“Ngươi làm cái gì vậy?!”
Đối phương chẳng thèm nhìn đến nàng, ung dung bơi trong hồ nước mát lạnh.

Hạ Trọng Hiểu giận đến nghiến răng, cố sức bám chặt vào thành hồ để trèo lên nhưng lần nào cũng trượt trở về vị trí cũ.

“Uy Tử Cầm!”
Công chúa cao quý vẫn giả điếc bơi qua bên kia hồ, hoàn toàn xem nàng là không khí.

Trong lòng tránh không khỏi có chút chua xót, xem ra trong mắt trong tim người kia nàng chưa từng có ý nghĩa quan trọng.

Yêu đương tuổi trẻ đã nhường lại cho tương lai trưởng thành, Uy Tử Cầm sẽ kết hôn với một hậu duệ hoàng thất cao quý khác không phải nàng.

Mắt có điểm xót cay, ra sức bấm chặt móng tay lên thành hồ, nén nhịn không khóc.

Có gì đáng phải khóc, quên thì quên, nàng sau này tìm một người khác yêu đương là được rồi.

Cáp Á Lợi đâu thiếu càn nguyên, nàng nhất định phải tìm một người tốt gấp trăm gấp ngàn lần Uy Tử Cầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui