Càng nghĩ càng khó hiểu, chậm chạp đi đến cửa sổ đẩy mạnh rèm ra.
Phía sau là tấm cửa kính, Hạ Trọng Hiểu tìm xem chốt khóa ở đâu rồi đẩy sang hai bên, dè dặt tiến ra ngoài ban công.
Ngoài trời nắng nóng như đổ lửa, hai bên cây xanh phủ kín vẫn không thể giảm bớt sức nóng của mặt trời.
Hạ Trọng Hiểu đưa tay trên đỉnh đầu che nắng, nheo nheo mắt quan sát quang cảnh bên ngoài cửa sổ.
Vừa vặn bắt gặp một người đang cởϊ áσ choàng tắm đứng trên thành hồ bơi, mớ tóc bạch kim sau lưng dưới nắng tỏa sáng lấp lánh.
Hai mắt trừng trừng lớn, gì vậy?
Công chúa điện hạ vắt áo choàng tắm lên ghế, một phát nhảy xuống hồ bơi lội giải tỏa cảm giác nóng bức.
Da thịt trắng tuyết dưới làn nước lúc ẩn lúc hiện, hai chân dài thẳng tắp đạp nước nhịp nhàng, động tác thần thái không khác gì tuyển thủ chuyên nghiệp.
“Nya!! Là công chúa Freya đó!!”
Hạ Trọng Hiểu che tai ngăn tiếng ồn xông thẳng vào màn nhĩ, ngơ ngác nhìn qua bên cạnh.
Trùng hợp bắt gặp Bao Ngọc và Hà Nguyệt mê gái nhìn chằm chằm vào công chúa bên dưới hồ bơ.
“Tiền bối cũng ở đây sao?” Bao Ngọc đưa mắt nhìn sang mới phát hiện Hạ Trọng Hiểu cũng ở cùng một dãy, vui vẻ tiến sát ra ban công: “Ngươi ra đây để ngắm công chúa à?”
“…” Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt: “Ta mở cửa cho thoáng khí nhưng xem ra không đúng lúc.”
Nói xong liền quay trở về phòng kéo cửa kính thả màn xuống.
Hà Nguyệt khinh bỉ cười khẩy một tiếng: “Ra vẻ cái gì chứ? Nhìn bộ dạng của ả rất muốn được gặp công chúa điện hạ, chẳng biết thanh cao để ai xem.”
“Ta lại thấy hình như tiền bối không giống như đang ra vẻ, ban nãy ta thấy sắc mặt của tiền bối rất không tốt.”
“Quan tâm ả làm gì? Mỗi lần nhắc đến là ta lại nổi giận!”
Vứt chuyện của Hạ Trọng Hiểu ra sau đầu, Hà Nguyệt quay xuống muốn nhìn công chúa thêm chút nữa thì người cũng đã đi đâu mất rồi.
Ngay cả Bao Ngọc cũng mơ màng, lẽ nào trời nắng quá nên gặp ảo giác sao?
Nói đến Hạ Trọng Hiểu, ngồi trong phòng sắp xếp đồ đạc mới phát hiện trong tủ quần áo có rất nhiều Doraemon.
Không biết có phải do ai đó âm thầm chuẩn bị hay không nhưng số lượng Doraemon ở đây cũng không ít hơn của nàng là bao nhiêu.
Đảo mắt qua lại, đắc ý nhếch môi, đem toàn bộ Doraemon lôi hết ra ngoài, lần lượt thò tay vào túi thần kì.
Bất quá chẳng tìm thấy gì, Hạ Trọng Hiểu đem từng con đặt ngay ngắn trên giường ngủ, biết trước ở đây có Doraemon nàng đã không vác thêm làm gì.
Bệ cửa sổ, bàn làm việc, ghế ngồi, tủ lạnh, kệ đựng sách đều xuất hiện Doraemon.
Số còn lại đặt kín sàn nhà, cố gắng bài trí giống như phòng ngủ của nàng ở Cáp Á Lợi, đêm nay hẳn sẽ không bị mất ngủ nữa.
Đương bận rộn dọn dẹp thì điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông, Hạ Trọng Hiểu với tay cầm lấy, chưa kịp xem tên đã nhấn nghe.
“Hạ Trọng Hiểu nghe, có chuyện gì không?”
[Ta là nữ hầu riêng của ngài, thức ăn đã chuẩn bị xong mời tiểu thư xuống nhà ăn dùng bữa.]
Hạ Trọng Hiểu bất khả tư nghị nhìn màn hình điện thoại, từ khi nào nữ hầu biết số điện thoại của nàng?
Nhìn đống bề bộn trước mắt vẫn chưa thu dọn xong, Hạ Trọng Hiểu quyết định không làm nữa, đứng dậy rời khỏi phòng xuống nhà ăn.
Dọc đường đi không có bảng dẫn đường mà phải vừa đi vừa giữ liên lạc với nữ hầu, an toàn xuống được nhà ăn.
Mọi người đều đã tập trung đông đủ, nữ hầu chờ ngoài cửa trông thấy nàng liền làm động tác mời, hướng dẫn nàng vào ngồi đúng vị trí quy định sẵn.
“Tiểu thư đã quen phòng mới rồi chứ?”
“Cảm ơn, tạm thời ổn định rồi.”
Nữ hầu giữ nguyên nụ cười, hướng người hầu trong nhà ăn ra hiệu, bọn họ lập tức đẩy xe thức ăn đến chỗ các nàng.
“Tiểu thư có thể ăn cay không?”
Hạ Trọng Hiểu có chút khẩn trương, nàng không quen được người khác nhiệt tình đối đãi như vậy: “Ta không ăn được đồ cay nóng.”
Nghe Hạ Trọng Hiểu nói xong, nữ hầu vươn tay cầm lấy dĩa thức ăn trên xe đẩy đặt lên bàn.
Cẩn dực mở nắp ra, bên trong là một chén soup nóng ăn kèm với vài lát bánh mì.
Với lượng thức ăn này Hạ Trọng Hiểu tất nhiên không cảm thấy no, nhưng không dám đòi hỏi thêm mà hướng nữ hầu gật đầu cảm kích.
Mọi người đều bắt đầu dùng bữa, trong lúc này Hà Nguyệt đột ngột lên tiếng: “Sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu công việc, còn chiều nay mọi người tự do tham quan hoàng cung đi.”
Hạ Trọng Hiểu nghiêng đầu nhìn qua, lịch trình dời đi như vậy cũng không có gì bất ổn, với cả nàng là nhân viên hậu cần không quá quan trọng bọn họ sắp xếp công việc thế nào.
“Tối nay chúng ta mở tiệc đi!” Bao Ngọc cao giọng phấn khích đề xướng: “Một buổi tiệc đêm hoành tráng ra mắt công chúa điện hạ, mọi người thấy thế nào?”
Một đồng sự khác lên tiếng đánh gãy lời nàng: “Công chúa điện hạ sẽ tham gia sao?”
“Ta nghĩ là được thôi, dù sao chủ nhiệm Hà của chúng ta cũng là khôn trạch mà, nhất định công chúa sẽ nể tình mà tham gia.”
Hạ Trọng Hiểu cúi đầu nuốt không nổi thìa soup, đến cả khôn trạch Uy Tử Cầm còn dám đuổi đánh làm gì có chuyện nể tình tham gia tiệc đêm.
Bất quá nàng không dám khẳng định sau bốn năm Uy Tử Cầm có thay đổi hay không, cùng lắm nàng trốn trong phòng không tham gia cùng mọi người là được.
Mọi người náo nhiệt bàn tán chuẩn bị buổi tiệc tối nay thế nào, còn đi tìm quản gia Mercado xin phép mượn sân vườn hoàng gia tổ chức.
Mercado chỉ cười cười không trả lời, quốc vương bệ hạ không cho phép tổ chức tiệc riêng trong khuôn viên hoàng gia.
Dùng xong bữa trưa, Bao Ngọc đột nhiên chạy đến ôm lấy cánh tay nàng: “Tiền bối chúng ta đi dạo được không?”
Ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại là giữa trưa 1h nắng vỡ đầu: “Trời nắng nóng ngươi muốn đi dạo?”
“Ta mang nhiều váy đẹp như vậy chỉ mặc quanh quẩn trong phòng thì cũng buồn chán, chi bằng cầm ô đi ra dạo trong vườn chụp vài bức hình.” Bao Ngọc lay lay cánh tay nàng dụ dỗ: “Tiền bối đi với ta đi mà, mọi người cũng sẽ đi chung đó.”
Chưa kịp từ chối đã bị Bao Ngọc kéo dậy, Hạ Trọng Hiểu vô thố bước theo sau lưng nàng, bất đắc dĩ trút tiếng thở dài.
Mặc dù tiệc tối trước mắt sắp phá sản nhưng mọi người vẫn vui vẻ đi dạo trong hoa viên hoàng gia, thậm chí còn nuôi ảo tưởng sẽ vô tình chạm mặt công chúa điện hạ ở đây.
Trong lòng Hạ Trọng Hiểu khinh bỉ, công chúa cũng không phải không khí mà đi đến đâu cũng gặp được, nàng đây phải chờ bốn năm mới có cơ hội gặp lại.
Bao Ngọc giống như không biết mệt chạy đông chạy tây đòi nàng chụp ảnh, thậm chí còn sẵn sàng vứt ô đứng dưới nắng nóng hơn 40 độ để có một tấm ảnh đẹp.
Hạ Trọng Hiểu cảm thấy phiền nhưng vẫn chọn yên lặng giúp đỡ, nàng còn cho rằng Bao Ngọc sẽ ý thức việc mình làm ảnh hưởng người khác mà dừng lại.
Đáng tiếc hậu bối này quá mức vô tư không phát hiện Hạ Trọng Hiểu mệt mỏi còn ra sức bắt nàng chụp đi chụp lại đến khi vừa ý mới thôi.
Đôi khi nhiều người không biết họ đang làm phiền người khác đến mức nào.
Đứng dưới cái nắng thiêu đốt quá lâu khiến Hạ Trọng Hiểu có chút choáng váng, tay bấm linh tinh mấy chục tấm liền để Bao Ngọc tha hồ lựa chọn.
“Tiền bối ngươi chụp kém quá lại chụp cho ta đi, nhớ phải đợi ta tung váy lên mới được chụp đó.”
Hạ Trọng Hiểu khóe môi rút trừu, ngươi sao không lột váy ra cho rồi, tung váy làm gì cho mệt?
Ngay lúc Bao Ngọc chuẩn bị tung váy thì một tiếng hét vang lên: “Công chúa điện hạ!!”
Theo bản năng chạy trốn ra sau lưng Bao Ngọc, Hạ Trọng Hiểu ngồi xổm ở trên đất, kinh hồn táng đảm che chặt miệng.
Không biết tại sao lại phải trốn nhưng nàng hiện tại chưa chuẩn bị tốt tâm lí để gặp mặt Uy Tử Cầm.
Uy Tử Cầm nhờ chiều cao kinh người liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hạ Trọng Hiểu lấp ló trốn sau lưng đồng sự, bất quá cũng không lên tiếng vạch trần.
“Ai là chủ nhiệm Hà?”
Hà Nguyệt bối rối chỉnh sửa đầu tóc rồi bước ra, ngượng ngùng mỉm cười: “Là ta, ta tên Hà Nguyệt, là chủ nhiệm chính.”
“Cực khổ rồi, cố gắng lên.”
Đơn giản để lại một câu như vậy, Uy Tử Cầm tiếp tục bước đi, theo sau là hai hàng cận vệ thẳng tắp.
“Công chúa khoan đi đã!”
Hà Nguyệt giả vờ không hiểu quy tắc nhào đến ôm chặt cánh tay của Uy Tử Cầm rồi lại lúng túng thả ra, cúi đầu thẹn thùng vén tóc dài để lộ cái cằm nhỏ nhọn hoắc của mình.
“Xin lỗi, ta vô ý quá, chỉ là muốn hỏi công chúa có thể tham gia tiệc tối với bọn ta không?”
“Tiệc tối?”
“Phải, phải, bọn ta muốn tổ chức tiệc tối trong hoa viên hoàng cung nhưng quản gia không đồng ý.” Bao Ngọc cũng học theo Hà Nguyệt nũng nịu thu hút sự chú ý của công chúa: “Nếu công chúa điện hạ cùng tham dự thì tốt biết mấy, quản gia nhất định không ngăn cản.”
Uy Tử Cầm nhướn nhướn một bên chân mày: “Cũng thú vị đấy, được thôi, ta sẽ tham gia.”
Bao Ngọc và Hà Nguyệt không hẹn hét toáng lên, phấn khích quấn lấy trái phải công chúa Freya nhưng lại bị cận vệ không chút lưu tình ngăn cản.
Cả hai xấu hổ ho khan mấy tiếng vờ như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm chỉnh lui về mấy bước nhường đường.
Đợi khi công chúa cùng đoàn hộ tống đi rồi Hạ Trọng Hiểu mới chậm chạp nhổm người đứng dậy, tay đặt trên ngực không ngừng run rẩy.
Na Na phát hiện Hạ chủ nhiệm đang ngồi xổm bên cạnh liền nghi hoặc gọi thử: “Chủ nhiệm làm gì thế?”
“Ha ha, ta mỏi chân nên ngồi cho đỡ mỏi thôi.”
Xấu hổ gãi mặt đứng dậy, cũng may Uy Tử Cầm không nán lại lâu bằng không chẳng biết nàng phải ngồi xổm đến bao giờ.
Lửa giận trong ngực đột ngột xông thẳng lên đỉnh đầu, chỉ vài năm không gặp mà Uy Tử Cầm thay đổi nhiều như vậy, còn nhiệt tình đón nhận mời gọi của những cô gái xinh đẹp.
Xem ra bao năm qua chỉ có nàng là ngu ngốc ôm tổn thương còn người kia sớm đã quên sạch sẽ.
Hỗn đản!
Nhân tra!!
Lo sợ phút chốc biến thành lửa giận, Hạ Trọng Hiểu vùng đứng dậy, phủi bớt bụi bẩn trên người.
Lần sau có gặp lại nàng tuyệt đối không trốn tránh nữa còn phải đánh cho Uy Tử Cầm mấy trăm cái hả giận.
Đồng sự lần đầu diện kiến công chúa tránh không khỏi kích động, luyến tiếc không chịu đi, còn ngoái đầu nhìn muốn đuổi theo sau lưng nàng.
Hạ Trọng Hiểu dùng vẻ mặt các ngươi ai cũng u mê chỉ có ta là thanh tỉnh mà liếc nhìn, xem ra qua bao nhiêu năm mị lực của Uy Tử Cầm cũng không thay đổi bao nhiêu.
“Hiểu Hiểu.”
Hạ Trọng Hiểu quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, vừa vặn bắt gặp Lạc Uyển, hai mắt trừng trừng lớn muốn rơi ra ngoài.
“A Uyển?”
Lạc Uyển tiêu sái nhấc chân đến trước mặt nàng: “Hiểu Hiểu, đã lâu không gặp, không ngờ ngươi cũng có mặt ở đây.”
“Ta làm việc trong đài truyền hình này.”
“Tiền bối!” Bao Ngọc không biết từ đâu xuất hiện ôm choàng lấy cánh tay nàng: “Đây là ai vậy? Tiền bối không định giới thiệu sao?”
“À, đây là Lạc Uyển, bạn học cao trung của ta.”
Lạc Uyển lễ độ đặt tay phải lên ngực trái, khom người ba mươi độ chào hỏi: “Iva Pedersen.”
“Hóa ra là bạn của tiền bối, ta là Bao Ngọc, ngươi cứ gọi ta là A Ngọc cũng được.” Bao Ngọc vứt bỏ công chúa điện hạ qua một bên, ở trước mặt cận vệ xinh đẹp ra sức ưỡn ẹo: “Ta có thể gọi là A Uyển chứ?”
“Xin gọi ta Pedersen.”
Mặt nhỏ Bao Ngọc trở nên khó coi, ngay cả gọi bằng tên cận vệ kia cũng không đồng ý, xem ra việc tiếp cận người này không dễ dàng.
Hạ Trọng Hiểu phát hiện bầu không khí trở nên gượng gạo liền lên tiếng đánh vỡ: “Ngươi không đi trực sao?”
“Ta có nhiệm vụ đưa các ngươi đi tham quan hoàng cung.” Lạc Uyển hai tay chấp sau lưng, hướng nàng nháy nháy mắt: “Có hứng thú đi cùng ta không?”
Bị bộ dáng giả vờ khả ái này của Lạc Uyển chọc cười, Hạ Trọng Hiểu gật đầu hai cái thay cho câu trả lời, cùng nàng đi tham quan hoàng cung.
Mọi người theo sau bắt đầu đoán già đoán non mối quan hệ giữa cả hai, bất quá một kẻ ở Cáp Á Lợi kẻ kia ở Thổ Áo khó lòng biết được các nàng có quan hệ thâm sâu ra sao.
“Ngươi mới đến đây chắc chưa quen khí hậu ở Thổ Áo, có cần ta cho người mang thêm túi đá không?”
Hạ Trọng Hiểu hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn bầu trời chói chang trên đỉnh đầu: “Ta đến đây làm việc vài ngày rồi lại quay về Cáp Á Lợi không cần phiền phức như vậy.”
“Sao ngươi lại xa cách thế?” Lạc Uyển nửa như than thở nửa như đùa cợt: “Ta đúng là có thích ngươi nhưng chuyện đã qua lâu rồi, ngươi không cần canh cánh trong lòng.”
“Không phải như vậy đâu!” Hạ Trọng Hiểu trộm nhìn đồng sự đang đi sau ngắm cảnh, đè thấp giọng nói: “Ta chỉ ngại làm phiền ngươi mà thôi, hoàn toàn không có như ngươi nghĩ.”
“Nếu vậy thì tốt, ta còn sợ ngươi suy nghĩ quá nhiều.
Những ngày ở Thổ Áo hảo hảo tận hưởng đi, không phải ai cũng có thể bước vào hoàng cung đâu.”
Lạc Uyển dẫn các nàng rẽ qua một con đường khác, chỉ vào thác nước nhân tạo mà nói: “Khu vực này thường chỉ có công chúa và vài hậu duệ khác được phép tiến vào, chúng ta đi ngang qua tham quan một chút nhé?”
Hạ Trọng Hiểu không nói gì, nhấc chân theo sau Lạc Uyển vào khu vườn dành riêng cho hậu duệ hoàng thất.
Quả nhiên so với hoa viên bên ngoài thì đẹp hơn rất nhiều, bài trí trang nhã gần gũi với thiên nhiên, đứng ở trong này không hề có cảm giác nóng bức.
“Bình thường muốn vào đây phải được hậu duệ hoàng thất đưa vào cho nên mọi người đừng tùy ý tiến vào khi chưa được cho phép nhé.”
Mọi người vâng dạ đáp lại, đi loanh quanh dạo mát một hồi thì bị Lạc Uyển như lùa vịt lùa hết ra bên ngoài.
Dù sao đây cũng là khuôn viên dành riêng cho thành viên hoàng thất, bọn họ có thể đi vào mở mang tầm mắt đã là quá tốt rồi.
Lạc Uyển đơn giản dẫn mọi người đi dạo trong khuôn viên rồi đưa trở về đại sảnh, nghiêm túc mở miệng nhắc nhở: “Tối nay mọi người có thể tổ chức tiệc nhưng không được đốt lửa, món ăn và nước uống trực tiếp tìm quản gia yêu cầu là được.
Từ bây giờ đến tối hạn chế ra khỏi phòng tránh làm ảnh hưởng người hầu làm việc, mọi người ghi nhớ rồi chứ?”
Tất nhiên không ai dám nói không, ngoan ngoãn quay trở về phòng của mình.
Hạ Trọng Hiểu vẫn nán lại chưa chịu đi, nhìn chằm chằm Lạc Uyển dè dặt hỏi: “Tối nay Tử…, à không, công chúa sẽ đến thật sao?”
“Ta không rõ.” Lạc Uyển nhún nhún vai, nửa đùa nửa thật đáp: “Dù sao tính khí Freya chẳng ai hiểu nổi.”
“Làm phiền rồi, ta trở về phòng đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hạ Trọng Hiểu máy móc xoay người lên lầu, dựa vào trí nhớ tìm đường về phòng của mình.
Bây giờ đến tối không được phép ra khỏi phòng, đành ngồi trên giường nhắn tin báo bình an cho đa tỷ rồi lướt weibo xem tin tức.
Nghĩ đến chuyện lúc nãy Hạ Trọng Hiểu chần chờ không biết có nên tham gia tiệc tối hay không.
Một mặt muốn trốn trong phòng, mặt khác lại nghĩ tại sao nàng phải bỏ trốn?
Nhưng nếu nàng cùng tham gia nhất định sẽ thấy cảnh Uy Tử Cầm quấn quít cùng nữ đồng sự, chẳng biết bọn họ còn làm ra chuyện gì, chi bằng ở trong phòng ngủ một giấc thì hơn.
Vỗ vỗ mặt trấn tỉnh bản thân, nàng đến để xem một chút thôi, Uy Tử Cầm không có chuyện gì thì nàng phải tập trung ngay vào công việc.
Kết cục như thế cũng không quá tồi, chí ít nàng từng đặt chân đến Thổ Áo, ngắm nhìn bầu trời mà Uy Tử Cầm từng ngắm nhìn.
Nén xuống tiếng thở dài, Hạ Trọng Hiểu đi chân trần vào căn phòng sau bức tường tắm rửa.
Trong lúc nàng tắm rửa bên ngoài điện thoại không ngừng đổ chuông, thừa biết là ai đang gọi nên chọn yên lặng không bắt máy.
Đồng sự làm việc chung nhiều năm nàng khá hiểu tính cách bọn họ, lần này gọi là muốn nàng xuống chuẩn bị để tối nay bọn họ có không gian tiệc tùng vui chơi.
Lần nào cũng vậy, công việc phân chia xong xuôi vẫn rơi hết vào tay của nàng, Hạ Trọng Hiểu không còn khí lực để tranh chấp.
Nhưng không có nghĩa nàng tùy ý bọn họ leo lên đầu làm càn, chuyện nhân viên lười biếng không chịu hoàn tất công việc nàng đã báo lên trưởng phòng.
Trong lần cắt giảm nhân viên tiếp theo sẽ có vài người trong phòng truyền thông phải khăn gối ra đi.
Đem bản thân quấn thành con nhộng, mệt mỏi trèo lên giường, với tay kéo Doraemon vào lòng ôm ngủ.
Chưa được vài giây điện thoại lại rung lên, Hạ Trọng Hiểu dứt khoát ném điện thoại vào ngăn bàn, xoay người giấu hai tai vào chăn để không nghe thấy tiếng chuông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...