Từng tiếng rên rỉ khiến thần trí Tiêu Quang Triệt như đang bị bao phủ bởi một làn khói ngay lập tức bị tản ra, trong lúc chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, quần áo của anh ta bị Lạc Vi Mạn cởi hết ra, cơ thể hai người sát lại không có một kẽ hở...
"Triệt..." Cô ta dắt tay anh từng bước một đi đến ghế sa lon, xoay người đè anh xuống ghế: "Triệt... Muốn em đi, anh cũng sẽ không khó chịu nữa..."
Cô ta hôn lên từng tấc da thịt anh, cơ thể áp sát như rắn nước, cuối cùng Tiêu Quang Triệt không thể kiềm chế được, hung hăng đặt cô dưới thân điên cuồng luật động, tạo ra một cảnh tượng vô cùng kiều diễm...
...
Triệt, sao anh còn chưa tới? Lạc Tư Mạn vô lực dựa vào buồng điện thoại, bóng đêm dần dần buông xuống, bảy rưỡi, anh Triệt, anh đã xảy ra chuyện gì, hay vốn dĩ anh không muốn đến?
Nước mắt cuối cùng cũng tràn ngập nơi đáy mắt, cô không có thời gian, tia hi vọng cuối cùng cũng tan biến, cô nhìn về phía xa, chắc chắn là có chuyện gì trói chân anh ấy rồi, thôi để lần sau, chắc chắn sẽ có cơ hội khác, một ngày nào đó Tề Thiên Ngạo sẽ chán ghét cô, như vậy đến lúc đó, cô có thể đi.
Hiện tại, cô phải lập tức chạy về bên cạnh Tề Thiên Ngạo, không thể để cho anh ta nghi ngờ, nếu anh ta nghi ngờ thì cô và Triệt sẽ không còn cơ hội nào nữa!
Khi taxi đến dưới lầu, Lạc Tư Mạn nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa, cô đột nhiên thở phào, ngoan ngoãn ở bên ngoài đại sảnh chờ anh.
"Mạn nhi, đến lâu chưa?" Giọng nói của Tề Thiên Ngạo vang lên, cô lập tức rơi vào một vòng ngực ấm áp, Lạc Tư Mạn chống cự nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn dựa vào ngực anh: "Vừa đến."
Tề Thiên Ngạo ôm hông cô đi về phía xe, một tháng không gặp, anh vẫn anh tuấn như vậy khiến người khác không dám nhìn thẳng. lòng bàn tay Lạc Tư Mạn rịn ra một ít mồ hôi, vì chột da nên cô căng thẳng hơn bình thường.
"Mạn nhi một tháng không gặp em gầy đi nhiều rồi." Ngón tay Tề Thiên Ngạo lướt qua gò má cô, thuận thế liền cúi đầu hôn lên môi cô, đáy mắt đen thẳm lộ ra tia sáng lấp lánh: "Là vì nhớ anh sao?"
Anh mở miệng trêu chọc khiến Lạc Tư Mạn lập tức đỏ mặt, cô không nói gì, cảm giác được rõ ràng cánh tay anh càng ôm cô chặt hơn.
Đèn trong xe bị anh tắt đi, tài xế im lặng lái xe, cơ thể to lớn của anh áp sát đến, trong bóng tối, anh cắn môi cô: "Sao không đợi tôi tới đón em mà lại tự bắt xe đến?"
Anh trừng phạt cắn mút môi cô, một tay khác men theo sống lưng cô rồi lại hướng lên trên từng chút một, đầu ngón tay như có lửa khiến cơ thể cô hoàn toàn tê dại, mềm nhũn người tựa vào xe...
"Tôi, tôi muốn mua ít đồ..." Lạc Tư Mạn chột dạ mở miệng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh...
Tề Thiên Ngạo cúi đầu cười: "Thật không? Tôi hận nhất là phụ nữ lừa tôi!" Ngón tay anh dùng lực mạnh mẽ nắm lấy nụ hoa trước ngực cô, Lạc Tư Mạn lập tức kêu lên: "Đau..." Cô mở to hai mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt âm trầm của anh, cả người co rúm lại...
Lạc Tư Mạn lập tức kêu lên: "Đau..." Cô mở to hai mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt âm trầm của anh, cả người co rúm lại...
"Đau?" Tề Thiên Ngạo trầm thấp cười lạnh một tiếng, lực ở tay vẫn chưa giảm, trái lại anh lại càng dày vò khiêu khích hơn, đôi mắt đen sâu thẳm âm trầm: "Bảo bối, nói cho tôi biết, em đã đi đâu? Em muốn làm gì?"
Môi của anh lướt qua vành tai cô, khí nóng vây quanh khiến sắc mặt cô ửng đỏ, thậm chí ngay cả hô hấp cũng bắt đầu thay đổi hỗn loạn, nhẹ nhàng giãy dụa muốn né tránh sự trói buộc của anh, nhưng không ngờ anh lại càng ép chặt cô hơn, bộ ngực đầy đặn cũng bị cơ thể rắn chắc của anh ép xuống, ngay cả hô hấp cũng dần trở nên gấp gáp...
"Không có, tôi chỉ muốn... muốn ra ngoài mua ít đồ, " Lạc Tư Mạn cố gắng mỉm cười, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt này quá mức sắc bén khiến cô không dám nhìn thẳng...
"Mạn nhi..." Anh vô cùng thân thiết gọi tên cô, thậm chí còn lưu luyến hôn gò má cô: "Em không biết là em không thích hợp với việc nói dối sao? Nhìn đi... Ánh mắt của em, biểu cảm của em, tất cả mọi thứ của em, đều nói cho tôi biết em đang nói dối..."
Lạc Tư Mạn cả người lạnh run, cô đột nhiên ý thức được đây là một cái bẫy do anh thiết kế, anh ung dung đứng nhìn cô rơi vào bẫy!
"Anh đang cài bẫy tôi!"
Lạc Tư Mạn trừng lớn hai mắt, đẩy mạnh anh ra, ánh mắt căm giận nhìn anh!
"Là người phụ nữ của Tề Thiên Ngạo tôi mà ngày nào cũng muốn nghĩ cách thoát khỏi tôi..., Lạc Tư Mạn, có phải là tôi quá khách khí với em rồi?"
Tề Thiên Ngạo lạnh lùng cười, trong đêm đen hai mắt của anh như quỷ mị, anh cúi người, chăm chú nắm lấy cái cằm tinh xảo của cô: "Hay là em cho rằng tôi sẽ không ra tay với em?"
"Anh giết tôi đi, dù sao thì tôi và Triệt không được ở bên nhau cũng giống như sống không bằng chết vậy!"
Lạc Tư Mạn chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi thậm chí còn cười lạnh lùng, Tề Thiên Ngạo nhìn người phụ nữ dưới thân, đây không phải lần đầu tiên anh phát hiện anh lại bị cô hấp dẫn một chút, bị sự quật cường của cô, bị sự yếu đuối của cô, bị sự chống cự của cô hấp dẫn!
"Em cho là em chết thì có thể kết thúc mọi chuyện sao? Mơ tưởng..." Hắn cúi người, cười lạnh đẩy cô ra: "Tôi sẽ dẫn em đi xem một trò hay, Lạc Tư Mạn, trên đời này, dựa dẫm vào người đàn ông khác, còn không bằng dùng khuôn mặt xinh đẹp và tuổi trẻ của em hầu hạ tôi, tôi sẽ cho em vinh hoa phú quý!"
"Anh cho rằng mọi người đều khát vọng vinh hoa sao? Tề Thiên Ngạo, anh thật đáng thương..." Lạc Tư Mạn cười nhạt: "Cho dù tôi và Triệt không thể ở bên nhau, tôi cũng vẫn hạnh phúc, bởi vì tôi biết anh ấy yêu tôi."
"Anh ta yêu cô? Ha ha... Cô quá coi trọng bản thân mình rồi!"
Tề Thiên Ngạo cười quỷ dị: "Bây giờ cô có muốn đi xem anh Triệt của cô đang làm gì không, hửm?"
Anh cười khẩy, nhìn cô có chút hoảng sợ trợn to hai mắt, anh giống như trẻ con tươi cười đứng nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của cô: "Có muốn như vậy không? Chúng ta cá cược với nhau, nếu anh Triệt của em vẫn đồng ý đi cùng em tôi lập tức buông tha hai người, còn nếu anh ta không muốn, từ nay về sau em sẽ là đồ chơi bên người tôi, em có dám cá không?"
Tiêu Quang Triệt khỏa thân nằm trên ghế sa lon, hơi thở dần bình tĩnh trở lại, đã gần nửa đêm rồi, Mạn nhi...
Vừa nghĩ tới cô, nghĩ đến không biết cô sẽ đợi bao lâu, nghĩ đến liệu cô có hận anh oán anh không, nghĩ đến cô và anh lại lần nữa bỏ lỡ nhau, viền mắt anh chua xót khổ sở, thiếu chút nữa rơi nước mắt!
Lần đầu tiên, anh hận bản thân mình, hận tại sao mình phải dựa vào Lạc gia mới có thể sinh tồn, hận tại sao mình không có năng lực rời khỏi Lạc gia!
"Triệt... Không nên tự trách mình. " Lạc Vi Mạn yêu mị cười, gương mặt hiện lên sắc ửng hồng, cô lười nhác dựa vào trước ngực anh ta, đáy mắt si mê dần dần biến mất, thay vào đó là sự đắc ý, Lạc Tư Mạn, rốt cuộc cô vẫn thua dưới tay tôi, thiện lương, đơn thuần, có ích gì? Chẳng phải vẫn ngốc đến mức bị tôi cài bẫy không còn gì cả sao?
Không còn gì cả sao? Lạc Vi Mạn bỗng nhiên nghĩ đến ánh mắt của người đàn ông kia, cô ta chưa bao giờ thấy anh nhìn mình như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy trong ánh mắt anh lạnh lẽo của anh có sự thiêu đốt, ghen tị và để tâm, thậm chí ngay cả khi hoan ái anh vẫn lạnh lùng, cô ta không cách nào chạm đến được!
Tiêu Quang Triệt ngồi xuống, dưới bóng đèn tản mát hình bóng tâm lưng mê người, ngón tay Lạc Vi Mạnh đặt lên đó, khẽ vuốt ve: "Triệt... Anh biết không?"
Cô ta đem mặt dán lên lưng anh ta, giọng khàn khàn nói: "Em có thai rồi, là của anh, là bảo bối của anh!"
Cơ thể Tiêu Quang Triệt run rẩy mạnh mẽ, nhưng lại lập tức cười khinh thường, anh ta không quay đầu lại, chỉ yên tĩnh châm một điếu thuốc: "Thật sao? Lạc Vi Mạn, thời gian tôi và cô ở cùng nhau, cô đã không còn sạch sẽ nữa rồi, ai biết được cái thai này là của ai?"
Anh ta nhả ra một vòng khói, đáy lòng hoàn toàn lạnh lẽo!
"Là của anh!" Lạc Vi Mạn híp mắt lại, cô ta dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh ta: "Sao có thể không phải là của anh được? Anh cũng biết, lúc người đàn ông đó muốn em, cũng không cho em cơ hội mang thai, ai biết anh ta lại chú ý đến Mạn nhi của anh, Triệt... Nếu như anh không tin, chúng ta có thể đến bệnh viện kiểm tra thời gian, vào ngày hôn lễ đúng lúc không phải là kỳ an toàn của em..."
Cô ta lạnh lùng cười, cũng kiều mị quấn lên thân thể anh ta: "Chỉ cần anh đồng ý ở lại bên cạnh em, thì tất nhiên em cũng cho a hưởng tiền tài phú quý!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...