Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Trả Thù

Trong mắt Tả Thiếu Dương nhẹ nhàng lướt qua một tia mất mát, sau đó lại hớn hở nói: “Được, anh dẫn em đi.”

Hắn đứng lên, cười dịu dàng lại rạng rỡ, Lạc Tư Mạn ngơ ngác một chút, mặc cho hắn nắm tay mình đi vào phòng ngủ.

“Mạn Nhi, ngủ ngon.” Tả Thiếu Dương mỉm cười, hai tay tinh tế được bảo dưỡng cực tốt nhẹ nhàng vuốt mặt cô, hôn lên cái trán trơn bóng của cô.

Đang kinh ngạc vì hắn không dây dưa nhiều, Tả Thiếu Dương đã xoay người đi ra.

Lạc Tư Mạn thở phào một hơi, cũng đóng cửa lại rồi quay người trở về phòng ngủ, tắm rửa xong, cô bọc khăn tắm đi ra, khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy chiếc cửa gỗ không đáng chú ý ở góc phòng, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại đi tới vặn thử khóa, phát hiện đã khóa cứng rồi, mới yên tâm quay lại giường lớn, cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến...


Cô nhắm mắt lại, đầu óc hỗn độn, chỉ là trong đầu vốn dĩ chỉ có Triệt, hiện tại không hiểu sao lại có một bóng dáng mơ hồ khác...

A, cuối cùng cô cũng không có chỗ để dựa dẫm, trước kia là Triệt, giờ là người đàn ông kia...

Liệu sẽ có một ngày, cô cũng giống mẹ mình, chết không rõ ràng, bên cạnh không có một người thân không?

Cơn buồn ngủ kéo tới, cô chậm rãi nhắm mắt ngủ say, cảnh vật trong phòng mờ tối, cô không biết, một đôi mắt lưu ly sáng rực nhẹ nhàng dừng trên người cô...

Người phụ nữ đáng chết


Người phụ nữ đáng chết

Cơn buồn ngủ kéo tới, cô chậm rãi nhắm mắt ngủ say, cảnh vật trong phòng mờ tối, cô không biết, một đôi mắt lưu ly sáng rực nhẹ nhàng dừng trên người cô...

Bóng dáng thon dài chậm rãi cúi xuống, ngón tay cách có nửa phân vuốt ve đường cong gò má cô, người đàn ông lộ ra ý cười lười biếng đoạt hồn nhiếp phách, cặp mắt đào hoa mang theo ánh sáng mê ly: “Vì sao em lại là người phụ nữ của Tề Thiên Ngạo chứ?”

Nỉ non giống như nói mê, trong mắt hắn có chút ưu thương, khóe môi đẹp đẽ cong lên: “May mắn, em là người phụ nữ của hắn, hễ là đồ của hắn, anh đều muốn đoạt đi, bao gồm cả em... Lạc Tư Mạn.”

Ánh nắng buổi sáng ấm áp chiếu vào trong phòng, Lạc Tư Mạn mở đôi mắt còn có chút buồn ngủ ra, lập tức bị đôi mắt cười giống như không cười đang nhìn mình chằm chằm dọa sợ.

“Tả, Tả Thiếu Dương...?” Lạc Tư Mạn kéo chăn che ngực mình, tối hôm qua cô chỉ quấn mỗi khăn tắm thôi! Lúc này không biết đã chạy đi chỗ nào rồi!

“Chào buổi sáng, Mạn Nhi...” Tả Thiếu Dương lập tức cười xán lạn, da thịt màu mật trần trụi áp tới, đột nhiên ấn xuống một nụ hôn sâu trên chiếc miệng nhỏ nhắn đang nhếch lên vì kinh ngạc của Lạc Tư Mạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui