Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Mộ Dung Trần vừa mới
bước vào cửa phòng của mình, cũng cảm thấy có điều gì đó không bình
thường, trong không khí hình như có mùi thơm thoang thoảng, từ khi anh
bước vào cửa đến nay, mùi thơm này cứ quẩn quanh chóp mũi của anh.

Rất quen thuộc, giống như mùi của cô ấy! Không phải anh trúng độc quá sâu
đấy chứ! Bây giờ lại nghĩ đến khuôn mặt nhỏ bé của cô.

Tiết Tình Tình! Anh không ngờ cô lại là con gái của Tiết Thiệu Trạch! Chỉ là, là
con gái của ai không quan trọng, quan trọng chính là anh nhất định phải
lấy được cô.

“Ưm…” Tiếng rên rỉ tinh tế từ cánh môi mềm mại của
cô phun ra, lễ phục màu trắng trên drap giường màu đen bị nhàu nhỉ, gò
má trắng noãn của cô ửng hồng nhàn nhạt, vì dung mạo cô thanh lệ nên
càng tăng thêm vài phần quyến rũ.

Thanh âm tinh tế đó, làm cho
Mộ Dung Trần hiểu ngay mùi thơm này từ đâu mà đến. Trong phòng của anh
có người, hơn nữa còn là phụ nữ.

Anh bước xuyên qua tấm bình phong, nhìn người đang nằm trên giường lớn, hóa ra là cô….

Là cô gái sau lần gặp gỡ tối nay, trong lòng anh vẫn nhớ đến.

Lễ phục trắng trễ cổ, làm lộ ra chiếc cỗ trắng noãn mảnh khảnh, xương quai xanh hoàn mỹ, không đeo bất kì món trang sức nào. Đôi tay mảnh khảnh
không ngừng gợi lên động tác trêu chọc, làn váy tựa hồ chỉ bao bọc được
mông nhỏ xinh đẹp. Cặp đùi cân xứng kích thích thị giác của anh. Giày
cao gót đặt ngay ngắn ở bên giường, xem ra đã có người dọn dẹp, đôi chân trắng noãn nghịch ngợm, các đầu ngón chân xoắn tới xoắn lui.

“Nóng…” Người con gái ý thức mơ hồ, cả khuôn mặt đều nóng, thân thể càng không
ngừng ma sát chiếc chăn lạnh lẽo, nhưng thế nào cũng không đủ. Cô bị hạ
dược rồi, hơn nữa còn hạ lộ liễu như vậy. Đây là cảm giác đầu tiên của
Mộ Dung Trần, sau khi nhìn thấy cô.


Thật là lớn mật! Dám ở trong nhà Mộ Dung bày ra thủ đoạn hạ lưu như vậy! Trừ người trong nhà ra, sẽ
không có người dám làm như vậy. Nhưng, biết anh với Tình Tình có quen
biết, trừ Phó Cảnh Ca ở vườn hoa ra, còn ai khác?

Không nghĩ tới, hành động của mình vẫn bị người khác nhìn thấy!

Mặc kệ là Phó Cảnh Ca cũng được, là ai cũng được, ngày mai anh nhất định
điều tra cho rõ. Anh ngược lại muốn nhìn xem, anh em nhà Mộ Dung nhìn từ bề ngoài rất thuận hòa, nhưng lại có người nào dám tính kế với anh!

Lần trước, mặc dù ý thức anh không rõ ràng, nhưng cũng không đành lòng muốn cô. Lần này, không phải anh cũng muốn thả cô đi chứ?

Anh có thể đưa cô đi, hoặc là lập tức gọi bác sĩ đến giải thuốc cho cô, anh không muốn trong lúc ý thức của cô không rõ ràng lại làm ra chuyện như
vậy. Tước đi trong sạch của cô, Nhưng, suy nghĩ và hành động thường trái ngược với nhau.

Khi trong đầu xuất hiện ý tưởng như vậy, lập tức bị anh bác bỏ.

Mộ Dung Trần đi đến bên giường từ từ ngồi xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng muốn ra máu. Giờ khắc này, Mộ Dung Trần cảm nhận được trong lòng
mình đang dâng trào lên dục vọng khổng lồ trước nay chưa từng có. Anh
muốn cô.

Khát vọng mãnh liệt như lửa, cứ như vậy xông thẳng lên
đầu của anh, máu trong toàn thân của anh cũng muốn sôi trào theo, kêu
gào, nói: Anh muốn cô.

Chẳng qua là, nếu chỉ ngồi như vậy, anh
dường như nghe được tiếng rên rỉ không ngừng phát ra từ cái miệng nhỏ
nhắn kia, cặp mắt khép hờ, lông mi thật dài che lại con ngươi mịt mờ,
anh suy nghĩ muốn biết, cặp mắt kia lúc tỉnh táo sẽ phát ra ánh sáng gì?

“Tình Tình…”

Bàn tay to của người đàn ông chậm rãi vuốt ve gò má của cô. Cảm giác mịn
màng truyền đến làm cho người ta muốn vuốt ve mãi không rời. Giống như
vỗ về, vuốt ve vật yêu thích nhất, từ từ vuốt ve, cảm giác tinh tế, ngón tay thon dài giống như bị da thị của cô hút lấy, vuốt ve tới lui trên
khuôn mặt non mềm.

“Ưm….. Nóng quá…. Bách Lâm, là anh sao?”

Cô gái bị vuốt ve, giống như mèo nhỏ cọ cọ vào bàn tay, thì thầm lên
tiếng. Theo vuốt ve trên bàn tay của anh, trong cơ thể cô giống như có
ngọn lửa đang thiêu đốt mãnh liệt, làm cho cô cảm thấy nóng đến không
chịu nổi, chỉ có bàn tay vuốt ve trên mặt của cô, mới có thể làm cô mát
hơn một chút, làm cho cô không muốn xa rời, dán sát vào không thả ra.

“Không phải”

Từ miệng nhỏ nhắn của cô phun ra cái tên xa lạ làm cho trái tim anh không
khỏi tức giận, bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt của cô cũng gia tăng thêm
lực.

“Bách Lâm, nhẹ… nhẹ chút”

Tình Tình cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, Bách Lâm đối với cô luôn luôn dịu dàng, tại sao có thể dung sức bóp mặt cô như vậy!

Cô nhẹ giọng kêu đau, làm cho anh không tự chủ nới lỏng tay. Nhưng, cái tên đó làm cho anh vô cùng để ý.

Tay của anh vuốt ve theo hàng lông mày cong cong của cô, lông mi vểnh cao,

còn có cái mũi nhỏ mềm mại, hấp dẫn anh nhất chính là đôi môi khẽ mím
lại, giống như cánh hoa đẹp nhất nhẹ nhàng rơi trên ngón tay của anh, để cho anh muốn dời mắt cũng không được.

“Nói dối, nếu anh không
phải Bách Lâm, thì là ai?” Tình Tình dựa vào bàn tay ấm áp của người đàn ông, thỏa mãn trở dài. Trừ Dương Bách Lâm. Cô chưa từng để người đàn
ông nào đến gần mình. Ngoài trừ 2 lần ngoài ý muốn đó. Anh ta nhất định
đang đùa giỡn với cô, nhất định….

“Không phải. Tôi không”

Tay của người đàn ông vuốt ve đôi môi mềm mềm, từ từ chà nhẹ, nhưng khó có
thể khắc chế được dòng nhiệt đang dâng trào trong cơ thể.

“Vậy anh là ai?”

“Tôi là Mộ Dung Trần”

Câu hỏi thăm nhuyễn nhuyễn, đã hoàn toàn đánh sụp lý trí của anh, anh cúi
đầu, hai tay nâng mặt của cô, nhẹ nhàng nhấp nháp cánh hoa non mềm.

Mùi hương của cô thật ngọt ngào, trong veo không thể tin được, làm cho anh muốn nếm, lại nếm, làm thế nào cũng không đủ.

“Uhm…. Mộ Dung Trần là ai?”

Suy nghĩ của cô mê loạn, ý thức mơ hồ. Cô muốn mở mắt ra, muốn nhìn người
tên Mộ Dung Trần rốt cuộc là ai, nhưng mí mắt lại như bị đá nặng ngàn
cân đè lại, bất di bất dịch. Nóng quá, thật khó chịu, cô chỉ muốn càng
nhiều.

Nhưng, tại sao, anh lại rời khỏi cô vậy?

“Đừng đi”

Toàn thân cô không còn vật gì, như đứa trẻ lúc mới sinh. Da thịt trắng noãn
tinh tế trên drap giường màu đen tương giao chiếu rọi, cảnh tượng tuyệt
mĩ như thế làm cho anh nín thở, làm sao anh có thể chịu được?

Cô đẹp đến mức làm cho lòng anh run rẩy.

Anh cho rằng, anh còn phải tốn thêm một chút thời gian mới có được cô,
không ngờ, lại nhanh như vậy, thậm chí nhanh đến mức anh không kịp phản

ứng.

Nhưng, anh muốn cô.

“Tôi sẽ không đi”

Quần áo trên người ào ào rơi xuống đất, anh trở lại bên giường, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn.

Da thịt với da thịt tiếp xúc trực tiếp, dương cương với âm nhu, cường tráng với yếu đuối….. Anh muốn nổi điên.

“Bảo bối, nhịn một chút, được không?”

Đau, rất đau….. Cảm giác đau kịch liệt làm cho suy nghĩ của cô thanh tỉnh
trong nháy mắt. con ngươi đen thui, bỗng nhiên trợn to, người đàn ông 3
lần 4 lượt muốn vô lễ với cô, tại sao luôn chèn ép cô.

"Đau, thật là đau, buông tôi ra, buông tôi ra. . . . . ." Cô đau khóc thành tiếng.

Của hắn lớn như vậy, làm sao cô có thể chịu được? Người nào có thể chịu được đau đớn như vậy chứ.

“Ngoan, một lát sẽ hết thôi…”

Anh dùng đôi môi ngăn lại tất cả khẩn cầu cùng tiếng khóc của cô, chỉ muốn cùng cô dây dưa mãi.

Điên cuồng, mê loạn, không có ý thức. . . . . .

Mồ hôi, nước mắt, chưa bao giờ ngừng nghỉ. . . . . .

Tận tình giày xéo, tận tình đắm chìm. . . . . .

Phụ nữ cùng đàn ông kết hợp, có thể chạm đến thế giới cực lạc….

Tình cảm không biết tên, đã sớm khắc sâu vào tận xương tủy, sâu trong linh hồn…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận