Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

“Tiểu thư, xin lỗi,
tôi không thể để cho cô lên….” Mời cô rời khỏi mấy chữ này còn chưa rời
khỏi miệng đã bị người khác cắt đứt.

Một người mặc đồ công sở
cao cấp từ trong thanh máy dành riêng đi ra ngoài, vóc người cao gầy,
tóc chải chuốt cẩn thận, cô ta cắt đứt câu nói của tiếp tân, trực tiếp
nói với Tình Tình:

“Là tứ thiếu phu nhân phải không? Phó tổng
giám đốc bây giờ đang bận, bảo tôi xuống đón cô lên” Giọng của cô ta lễ
độ mà xa lánh.

"Thư ký Lam”

Lam Chỉ Nông là thư kí riêng
của Mộ Dung Trần, bình thường dáng vẻ luôn cao cao tạ thượng, tiếp tân
đại sảnh thấy cô ta xuống, biết không còn việc của mình nữa, lễ phép
chào một tiếng, sau đó quay về công việc của mình.

“Làm phiền
cô” Tình Tình không nhìn cũng biết Lam thứ kí này có địch ý với mình,
chỉ có điều, lúc này cô không có tâm tình để ý đến cô ta, cô chỉ muốn
tìm Mộ Dung Trần để làm rõ mọi chuyện nhanh một chút.

Cho nên,
đoạn đường từ đại sảnh đến thang máy chuyên dụng, Tình Tình cũng không
để ý đến Lam Chỉ Nông đang dùng ánh mắt soi mói đánh giá cô.

Nhìn như thế nào cũng không giống tổng giám đốc phu nhân tập đoàn, đặc biệt
là vợ của Mộ Dung Trần, chiều cao không đủ, còn không biết trang điểm
cho bản thân mình, ăn mặc như học sinh đại học (thì người ta là HSĐH mà
lị =)) ), da thì trắng bệch, mũi miệng quá nhỏ, chỉ có mái tóc dài trên

người cô là tương đối coi được (=.=)

Hơn nữa, một bên khuôn mặt trắng noãn ửng hồng, cô ta ra ngoài cửa cũng không biết trang điểm cho mình một chút sao?

Tóm lại một câu, Tình Tình ở trong mắt Lam Chỉ Nông không xứng với người
đàn ông ưu nhã ấy. Nhưng, cô ta cũng là người phụ nữ duy nhất mà anh
mong ước lấy về nhà.

Lam Chỉ Nông cao gần 1m70, lại mang giày
cao gót, so với Tình Tình chỉ cao 1m60 cao hơn gần một cái đầu, cho dù
cô và cô ta không quen, nhưng ánh mắt của cô ta thật là….. Bức người,
cho nên Tình Tình không thể ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái.

“Thiếu phu nhân, xin mời” Còn chưa kịp hỏi gì, thang máy đã ngừng lại ở lầu
42. Hai người không nói chuyện với nhau mà đi ra khỏi thang máy.

“Thiếu phu nhân, làm phiền cô đến phòng khách quý nghỉ ngơi một chút, phó tổng đang họp, có lẽ vẫn còn 1 tiếng đồng hồ nữa”

Lam Chỉ Nông phân phó thư kí pha tách cà phê mang đến phòng khách quý cho Tình Tình, sau đó rời đi.

Dù sao phó tổng cũng không biết cô đến, cứ để cho cô ta chờ một hồi đi, rõ ràng hội nghị đại khái chỉ còn 20 phút nữa sẽ kết thúc, cô cố tình nói
một tiếng chính là cố ý muốn Tiết Tình Tình chờ, cô ta có chuyện quan
trọng cũng không liên quan đến cô.

Nếu quả như có chuyện thật,
cô ta có thể gọi điện thoại báo cho phó tổng, tại sao còn phải nhờ Cổ
quản gia gọi điện thoại đến công ty?

“Cái gì? Một tiếng đồng hồ?”

Tình Tình không có thời gian quan sát & đánh giá phòng khách xa hoa này, cô chỉ muốn nhìn thấy Mộ Dung Trần, mới vừa rồi, ở ngoài cửa lớn nhà Mộ Dung, Bách Lâm bọn họ vội vã rời đi cô lo lắng Dương gia thật sự xảy ra chuyện lớn.

“Cô nói cho tôi biết anh ấy đang ở chỗ nào, tôi tự đi tìm” Tình Tình trực tiếp đi ra khỏi phòng khách quý.


“Thiếu phu nhân, tôi nói rồi, phó tổng đang họp, cô ngồi chờ một chút
đi” Trên mặt Lam Chỉ Nông xẹt qua nụ cười lạnh khó có thể nhìn thấy.
Nếu cô ta muốn xông vào phòng họp, cô nhất định sẽ không ngăn cản, có
bản lãnh thì cứ thử xem.

“Tránh ra, tôi có việc tìm anh ấy. Có
hậu quả gì tôi tự mình gánh chịu” Không để ý đến ý xấu của Lam Chỉ Nông, Tình Tình trực tiếp lướt qua cô ta bắt đầu đi tìm mỗi một phòng.

Từng phòng làm việc đều có tên, cô cũng không tin mình tìm không được.

Mộ Dung Trần không nghĩ tới hội nghị vẫn chưa kết thúc lại có người dám
không có thông báo trước đã trực tiếp đẩy cửa phòng họp ra.

Hơn nữa sức lực vẫn còn rất lớn, làm cánh cửa gỗ dầy cộm thiếu chút nữa bắn ngược trở lại.

"Tình Tình?"

Chỉ là, người có gan lớn hơn trời này không ai khác, chính là vợ của anh, Tiết Tình Tình.

Tại sao cô đột nhiên cô lại chạy đến đây?

“Cô thuộc bộ phận nào?. Tại sao lại tùy tiện vào đây?” Giám đốc bộ phận nào đó ngồi ở một bên, đặt ra câu hỏi.

“Mộ Dung Trần, tôi có việc muốn hỏi anh” Nhiều ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm
chằm vào cô, Tình Tình trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhưng vì chuyện của
Dương gia, cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Dù là, bây giờ cô đã bị bọn họ trừng đến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

“Hội nghị hôm nay tạm thời dừng ở đây. Các người đi xuống trước đi” Mộ Dung

Trần từ trong kinh ngạc nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh đứng
lên, đi đến bên cạnh Tình Tình:

“Tại sao lại muốn đến tìm anh?”

Nếu như phó tổng đã lên tiếng, bọn họ dĩ nhiên không có gì để nói, không
tới một phút, những người vốn còn đang thảo luận vấn đề, biến mất không
còn một bóng người, người đi phía sau nhất còn không quên đóng cửa phòng họp lại.

Chưa từng có người dám quấy rầy trong lúc phó tổng
đang họp, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh dường như rất vui vẻ, bọn họ nên
nhanh chóng rời khỏi thôi!

“Ngồi đi, có muốn uống chút gì hay
không?” Sau khi thấy mọi người đi khỏi, Mộ Dung Trần muốn kéo vai của cô qua, nhưng lại bị Tình Tình né tránh.

“Tình Tình, sao vậy?” Mộ
Dung Trần nhíu mày. Trong khoảng thời gian này bọn họ ở chung, mặc dù
chưa phải là rất tốt, nhưng ít nhất cũng không như bây giờ, trên mặt của cô tràn đầy phẫn hận.

Tại sao lại nhìn anh với ánh mắt như vậy? Cho dù anh biết rõ cô không yêu anh, nhưng mấy ngày nay sống chung, anh rõ ràng cảm thấy cô đối với anh không bài xích như trước, sao hôm nay
lại như vậy?

“Mộ Dung Trần, hôm nay xem như tôi đã nhìn rõ cách làm người của anh rồi”

Lạnh lùng bỏ lại những lời này, cô lùi về sau vài bước, không thể chịu được
khi mình đứng chung với tiểu nhân hèn hạ như vậy, vừa nghĩ tới đã cảm
thấy buồn nôn.

Mộ Dung Trần kéo cổ tay của cô, không để cho cô tiếp tục lùi về phía sau nói: “Nói cho rõ ràng”

"Buông tay!" Tình Tình nguýt nhìn bàn tay của hắn, giọng nói tràn đầy khinh thường.

"Sự kiên nhẫn của anh có hạn."

Đầu trở nên nặng nề, sau khi nghỉ phép một tháng trở lại, mỗi ngày đều bị
công việc bận rộn đè ép, không xem báo cáo đầu tư thì phải họp, nhưng,
những thứ này anh đều nắm trong lòng bàn tay, thứ duy nhất anh không thể nắm giữ cũng không thể nắm chặt, chính là Tiết Tình Tình, trông cô có

vẻ yếu đuối, nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn với anh, nhìn có vẻ dịu
dàng, nhưng lại là một cô gái quật cường.

“Lấy tay bẩn thỉu của
anh ra” Cô giống như mất khống chế, thét lên dùng sức thoát khỏi tay
anh, tựa hồ không thể chịu được sự đụng chạm của anh, một chút cũng làm
cho cô chán ghét.

"Tay bẩn?" Trước mặt cô, cho dù tính khí có
tốt đến mấy cũng bị chọc tức, không để ý đến cô đang giãy giụa cuồng
loạn, ôm cô vào trong ngực:

“Em nói tay của ai bẩn?”

“Là
tay của anh, một tiểu nhân vô liêm sỉ, buông tôi ra, tôi chán ghét anh”
Bây giờ, cô không thể chịu được anh ta ôm, nhưng cô càng giãy, anh ta
càng ôm chặt hơn.

“Tốt, không thích anh đụng đúng không?”

Không có tâm trạng đi hỏi cô xem tại sao cô lại nổi giận, anh xoay người một
cái trực tiếp đè cô ở trên bàn hội nghị, nâng chiếc cằm quật cường của
cô lên, dùng sức chặn môi của cô lại, ở trên môi của cô nặng nề liếm
láp, đầu lưỡi thô bạo thăm dò vào bên trong miệng cô, mạnh mẽ cuốn lấy
đầu lưỡi của cô.

Nụ hôn này tràn đầy bạo lực, hung hăng với tức
giận, khiến cho cô cảm thấy buồn nôn cực kì. Không chút nghĩ ngợi, cô
dùng sức cắn đầu lưỡi của anh.

Đau quá hừ một tiếng, buông kiềm
chế đối với cô ra, đưa tay lau khóe miệng, máu đỏ chảy xuống, đủ thấy cô cắn anh mạnh đến mức nào.

Tốt, rất tốt! Người phụ nữ này lại
dám cắn anh. Cô đối với anh không có một chút tình cảm, một chút dịu
dàng cũng không có, thất vọng, đau khổ, còn có vô số tâm trạng phức tạp
trong nháy mắt xông lên não.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận