Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

“Tình Tình, hôm nay con thật đẹp. Đừng khóc” Thẩm Tính Hoa ý vị sâu xa liếc nhìn Tình Tình, sau đó nhìn sang Mộ Dung Trần:

“Đem cô dâu của con vào đi”

"Bảo bối." Mộ Dung Trần không nói chuyện với họ mà trực tiếp ôm cô đang trong trạng thái mất hồn vào lòng: “Chúng ta vào trước”

Anh cho là cô chỉ muốn đến vườn hoa để hít thở không khí mà thôi, cho nên
anh không lên tiếng gọi cô, lại không nghĩ đến cô sẽ nghe được cuộc nói
chuyện của Tiết Thiệu Trạch và Thẩm Tính Hoa.

“Tôi không hiểu….. Tại sao có thể như vậy?”

Tình Tình hiếm khi nhu thuận vùi mặt vào trong ngực của Mộ Dung Trần. Mẹ của cô đã từng chịu đau khổ và cay đắng từ lúc cô và em trai chưa sinh ra,
khi nghe đến đây, sự tha thứ của cô dành cho Tiết Thiệu Trạch đã tan
thành mây khói.

“Không có gì, đừng suy nghĩ lung tung. Ngoan”

Từ sau vườn hoa trở về, một mạch xuyên qua tiền viện đi vào đại sảnh, Mộ
Dung Trần không có dừng lại, trong ánh mắt hiểu rõ của mọi người, ôm cô
dâu của anh trở về tân phòng của bọn họ. Mới đặt cô lên chiếc giường lớn hôm nay được phủ drap giường màu đỏ thẳm.

“Thì ra mẹ không quan tâm tôi, là bởi vì chúng tôi từng khiến mẹ chịu nhiều đau khổ như
vậy….” Tình Tình còn chưa tỉnh táo lại sau khi nghe được đối thoại của
cậu với Tiết Thiệu Trạch, cô không ngừng lẩm bẩm:

“Cho nên, cho dù bà chết cũng không muốn tha thứ cho ông, đến chết cũng không muốn gặp lại ông…”

"Bảo bối ngoan, đừng khóc."

Mộ Dung Trần nhìn cô dâu nhỏ của anh khóc đến hỗn loạn, Tiết Thiệu Trạch

thiệt là, ở trong hôn lễ của anh lại làm cho bảo bối của anh khóc thành
như vậy:

“Còn có anh không phải sao? Anh sẽ vĩnh viễn sẽ ở bên em, được không?”

Hôn lên những giọt nước mắt khiến anh đau lòng không dứt, cô gái nhỏ này, thật biết cách hành hạ anh mà.

“Mẹ không cần tôi, bà nhất định không thích tôi, nhất định là….” Bằng không vì sao lại để cô ở lại? Em trai ở bên cạnh Tiết Thiệu Trạch không phải
sẽ nhận được chăm sóc tốt hơn sao? Khi đó với năng lực của cậu, căn bản
không có khả năng trả phí giải phẫu đắt như vậy.

Đây là sự thật
cô không muốn thừa nhận cũng không muốn chấp nhận nhất? Tiết Tình Tình
cô không nên tự lừa gạt bản thân mình nữa.

“Không sao. Anh thích em là được rồi, sau này hãy để anh chăm sóc em được không, Tình Tình?”
Nâng cằm của cô lên, để cho cô nhìn thấy phần tình ý ở trong mắt của
anh.

Khẽ cắn môi, Tình Tình nhìn khuôn mặt của anh đang gần sát
khuôn mặt mình, lúc này tâm bắt đầu có phần rối loạn. Anh nói anh thích
cô, đúng vậy, anh yêu cô, làm sao cô không biết. Tình ý của anh, đã biểu đạt rõ ràng như vậy, nếu như cứ giả vờ như không hiểu, có lẽ cũng rất
khó.

Ánh mắt của anh quá nguy hiểm, làm cho lòng của cô hơi sợ,
muốn xoay mặt tránh chỗ khác, nhưng anh lại nắm chặt không buông, ép cô
phải nhìn thẳng vào mắt của anh.

“Thật xin lỗi. . . . . ." Thiên ngôn vạn ngữ đều dừng lại ở cổ họng, chỉ có thể nói ra ba chữ này.


Biết rằng người đàn ông này sẽ không tiếp nhận bất kì lý do cự tuyệt nào của cô. Cô nhìn cặp mắt đen của anh xẹt qua tia ảo não, người đàn ông này
có thể đối với cô rất tốt, rất chăm sóc, rất dịu dàng, nhưng anh đối với những việc cô muốn làm, là không cho cô phản đối, nghĩ gì muốn nấy,
không quan tâm đến cảm nhận của cô, suy nghĩ của cô có hay không cũng
không quan trọng, giống như trong chuyện hoan ái của anh.

Nhưng, cô có thể trả lời anh như thế nào đây? Nói với anh được sao? Tha thứ cho cô, cô không làm được.

“Tiết Tình Tình, anh không muốn nghe em nói xin lỗi” Cô có thể không nói gì,
có thể không trả lời câu hỏi của anh, cũng không nên nói ra những lời
làm tổn thương người khác như thế được không?

Có phải cho dù anh làm như thế nào, cô đều không chấp nhận tình cảm của anh không?

Thoáng cái, anh đã nóng vội áp cô lên giường, bàn tay cởi bộ lễ phục màu đỏ
chói khiến cô xinh đẹp động lòng người, nhưng lại làm anh cảm thấy vô
cùng chói mắt, vì sao cô lại muốn cự tuyệt anh trong ngày kết hôn của
bọn họ?

Tại sao không thể cho anh thêm một chút hy vọng? Dù chỉ là một chút thôi, cũng có thể làm anh có thêm dũng khí để tiếp tục.

"A!"

Thẹn thùng kêu lên một tiếng, muốn ngăn bàn tay của anh lại, nhưng những
ngón tay nho nhỏ của cô so với bàn tay to lớn của anh không khác nào bọ
ngựa đá xe, rất nhanh cô đã bị anh lột sạch từ trên xuống dưới.

Điên cuồng hôn mang theo phẫn nộ cùng tâm phiền ý loạn, như gió lốc mưa rơi tới tấp, tạm thời nuốt sống cô.


“Đừng, bây giờ…”

Mới vừa rồi rõ ràng còn tốt, tại sao bây giờ lại nổi giận? Chỉ bởi vì câu
thật xin lỗi của cô sao? Anh không thích nghe có thể không nghe, tại sao nhất định ép buộc cô nói rồi lại bắt cô chịu đựng lửa giận của anh?

“Tôi cho em một cơ hội, nói với tôi >" Mộ Dung Trần cuối
cùng cũng thở hồng hộc ngẩng đầu lên, nhìn thân thể của cô bị kìm hãm ở
dưới thân thể cường tráng của anh.

"Thật xin lỗi!"


quật cường nghiêng mặt đi, nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy sự tức giận của anh. Tại sao anh muốn ép buộc cô nói? Được hay không quan trọng như vậy sao, nếu quả thật quan trọng như vậy, trước kia nếu cô cự tuyệt
không phải đã không cần phải xuống địa ngục rồi sao?

“Tiếp nhận anh, khó như vậy sao?”

Em xem thường tình yêu của anh như vậy sao? Trong hôn lễ, anh không ngừng
hôn cô, không ngừng cầu xin cô nói được, cô không nói, anh có thể cho
rằng vì cô xấu hổ nên không muốn nói. Vậy bây giờ, khi bọn họ đã ở trên
giường tân hôn của mình, chỉ có 2 người bọn họ, cho dù chỉ là lừa gạt
thôi, cô cũng không thể nói dối anh một lần sao?

Anh không nên
cảm thấy bị tổn thương vì thái độ này của cô. Dù sao giữa bọn họ cho tới nay, người tổn thương cũng là anh, mà nguyên nhân cũng từ anh.

Cuộc sống suốt 20 mấy năm thuận lợi. Cuối cùng cũng gặp phải đá ngầm khiến anh sứt đầu mẻ trán.

“Nhưng em đã là vợ của Mộ Dung Trần anh, em không muốn tiếp nhận cũng phải
chấp nhận” Lễ phục màu đen trên người anh nhanh chóng rời khỏi thân
thể.

“A…”

Bị khí thế ngang ngược toát ra từ người anh làm cho hoảng sợ, khiến cho cô kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng,

thì thân thể mềm mại, hấp dẫn đã phơi bày tất cả trước mặt anh.

Anh nâng cằm cô lên, môi mỏng hôn lên đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi trực tiếp
luồn vào trong thăm dò miệng cô, dùng sức hút lấy hương thơm của cô, mà
triền miên, để cho cô hít thở không thông, trong miệng trong mũi đều là
hơi thở nam tính của anh, đầu lưỡi linh hoạt càn quét trong miệng của
cô, bàn tay cũng hướng xuống ngực cô, nặng nề xoa nắn.

Hơi thở của anh quá mức bá đạo khiến cho cô không thể nào ngăn cản được, cô khổ sở chau mày, lại bị anh đè xuống giường.

Móng tay bấm vào lưng của anh, dùng sức kéo dài vết máu.

Sau lưng đau nhói khiến cho ánh mắt anh bỗng chốc tối sầm lại, ôm cô lên, lật người cô lại, dùng sức nặng đè lên người cô.

“Xẹt” một cái

Áo gối tơ lụa đã bị xé rách thành từng mảnh.

Trời ạ, người đàn ông này thật có tiềm lực làm dã thú. Tình Tình chỉ có thể
trợn to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, thậm chí sợ đến mức quên mất
mình cần phải giãy dụa.

Giây tiếp theo, tay nhỏ bé của cô đã bị trói chặt vào cột đầu giường.

“Anh muốn làm gì?”

Đôi tay chợt mất đi tự do khiến Tình Tình rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhưng
toàn thân trần truồng khiến cho toàn bộ khẩn trương và kinh hoảng đều
xông lên đầu.

“Hôm nay là ngày tân hôn của chúng ta, trước tiên chúng ta nên động phòng, không bằng chúng ta chơi một chút được không?”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận