Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

“Được rồi, được rồi,
đều là lỗi của anh, đừng đánh nữa, cẩn thận kẻo làm tay bị thương” Lo
lắng tay của cô sẽ đấm đến bị thương, cho nên tay vốn đang xoa đầu cô,
lại quay sang chụp lấy nắm đấm nhỏ, đưa đến bên môi, hôn lên mu bàn tay
trắng noãn đã có chút sưng đỏ.

Không khí đột nhiên trở nên ái muội.

“Anh, anh mau buông tôi ra”

Rốt cục cô cũng phát hiện mình ngồi không đúng chỗ, cô vội vã quay người
muốn xuống, gương mặt bắt đầu nóng lên, từ khi nào cô lại ngồi lên đùi
anh. Hơn nữa chỗ đó…

“Em đừng lộn xộn”

Cô gái nhỏ này lại đang giãy dụa lung tung trên người anh, làm cho người anh bắt đầu nóng lên.

“Mộ Dung Trần, anh mau buông tôi ra” Thật là mất mặt quá, Tình Tình không
biết vì sao mặt của mình lại nóng như trứng chiên rồi, cảm giác xấu hổ
lại mãnh liệt như vậy, không phải cái gì bọn họ cũng đã làm rồi sao? Hơn nữa còn làm ngày đêm không nghỉ, tại sao bây giờ chỉ ngồi trên đùi anh
thôi, cô lại cảm thấy nhiệt độ trên mặt tăng lên phừng phừng, không cách nào giảm được.

“Tình Tình, đừng cử động” Mộ Dung Trần ôm cô càng chặt hơn, vùi đầu ở trong tóc của cô, thanh âm trở nên vô cùng khan khan.

“Tôi không muốn, anh mau buông tôi ra”


Tình Tình đâu nghĩ nhiều như vậy, chỉ mong mau chóng thoát khỏi ngực của
anh, nhưng không ngờ thân thể người đàn ông phía sau đã nhẫn nại đến cực hạn. Cô càng giãy dụa, anh càng kích động.

“Chết tiệt, đã bảo em đừng động đậy rồi”

Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đã phiếm hồng của cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng
của cô, đầu lưỡi vội vàng tiến vào trong thăm dò miệng của cô, mút lấy
hương thơm tinh khiết của cô.

“Umh…”

Thình lình bị anh
hôn như vậy, làm cho cô phản ứng không kịp, người đàn ông này thật là
hư, lại muốn đối với cô như vậy. Tay nhỏ bé vỗ vỗ lên lưng của anh, muốn anh dừng lại động tác.

Bọn họ chung giường, chung gối được nửa
tháng, ngoại trừ biết thân phận của anh, những thứ khác cô đều không
biết, nhưng mà có một điểm cô hiểu rõ, mỗi khi anh ta cuồng nhiệt hôn cô như bây giờ, nhất định không phải chỉ đơn thuần muốn hôn cô mà thôi.

Một nụ hôn đơn giản, nhưng lại khơi dậy dục vọng của anh. Anh thở hổn hển, đem cô đang giãy dụa áp lên ghế.

“Mộ Dung Trần, anh muốn làm gì?” Muốn lên tiếng chất vấn, nhưng lại bị chặn lại ở cổ họng, vì bàn tay to của anh đang làm loạn trên cơ thể cửa cô.

Đau, thật là đau! Ngón tay của anh xâm thẳng vào cấm địa, gấp gáp chuyển động.

“Thật là chết tiệt” Cúi đầu mắng một tiếng, cảm thấy phiền não đối với sự bất động của cô, cũng đối với sự trêu chọc của anh nảy lên cảm giác chán
ghét.

“Mộ Dung Trần, anh là đồ cầm thú, mau buông tôi ra, tôi
không muốn như vậy….. Tôi ghét anh….” Thân thể đau đớn khiến Tình Tình
không muốn khuất phục anh nữa.

Buổi sáng anh hoan ái trong cơn tức giận khiến cô bị thương, bây giờ anh lại như vậy, cô sẽ không chịu nổi.

“Em nói cái gì? Cầm thú?”

Mộ Dung Trần nghe cô nói, ngẩng mặt lên: “Em nói ai là cầm thú?”

Cô gái này mỗi lần ở trên giường đều khiêu khích lửa giận của anh. Không
sai, chỉ cần là đối mặt với cô, anh không ngại điên cuồng như cầm thú.

“Anh chính là….. anh chính là….”

Uất ức trong nháy mắt dâng trào: “Bách Lâm chưa bao giờ đối xử với tôi như vậy …. Anh tránh ra”

Người đàn ông thô bạo này khiến cô nhớ lại người con trai ôn nhu trước kia.
Nếu như không phải Mộ Dung Cầm không chủ động nói ra, cô cũng sẽ không

nói như thế ở trước mặt người đàn ông này, nhưng, anh ta lại khiến lòng
cô tràn đầy uất ức và chua xót.

“Người đàn ông chết tiệt kia đối với em dịu dàng như nước phải không?”

Giọng điệu của anh không còn sự trêu chọc, lúc này lại tràn đầy dục vọng cùng tức giận. Vào lúc này dám nhắc tới người đàn ông khác trước mặt anh?
Tất cả lý trí của Mộ Dung Trần đều bị câu nói vừa rồi của cô làm bay mất sạch.

Chẳng lẽ anh đối với cô chưa đủ dịu dàng, chưa đủ chăm sóc sao? Cô chỉ nhớ đến mặt xấu của anh.

Anh thật là hư, thật là hư quá đi.

“Vậy tôi sẽ cho em thấy cầm thú là thế nào”. Nếu không muốn anh dịu dàng, vậy anh dịu dàng cũng không cần thiết nữa.

Không khó khăn để kéo váy của cô lên đến thắt lưng, quần lót nhỏ làm bằng bông cũng bị xé rách vứt trên mặt đất.

Thật là đau…… Thật sự rất đau. Của hắn đối với của cô luôn quá lớn…..

Tình Tình dùng sức cắn môi, mới chịu đựng tiếng rên không phát ra khỏi
miệng, người đàn ông này tại sao lại đối xử với cô như vậy. Mỗi lần bắt
đầu đều khiến cho cô không thoải mái.

Thân thể của bọn họ quá
khác biệt, hơn nữa mỗi lần cô đều có ma lực khiến anh nổi điên, cho dù
là anh muốn dịu dàng, cũng khó tránh khỏi --- ách….. Huống chi bây giờ
anh không hề dịu dàng.

“Chết tiệt….” Anh bất mãn gầm nhẹ ra tiếng.

Tại sao anh có thể làm đến mức độ này? Trong vòng 1 ngày không hề để ý đến
cảm nhận của cô, đã 2 lần bức bách cô tiếp nhận anh. Rốt cuộc anh xem cô là cái gì? Kĩ nữ để anh phát tiết dục vọng sao?

Thật hận, thật hận! Hận mình vô cùng mềm yếu. Nước mắt lại theo động tác thô lỗ của anh rơi xuống sofa.


Rốt cuộc còn bao lâu nữa anh ta mới kết thúc?

Tiếng thở dốc trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, tay của anh chu du ở
trên người cô. Trong lòng của cô dâng lên cảm giác phức tạp ngay cả cô
cũng không hiểu.

Thân thể thật là đau, nhưng đau hơn chính là
lòng của cô. . . . . . Cô không muốn lại tiếp nhận đau đớn. như vậy . . . . . Thật sự rất đau. . . . . .

Từ trên ghế salon, ôm cô gái đã
ngất đi đứng dậy, anh không ngừng hôn lên không biết là nước mắt hay mồ
hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, một ít hương thơm nhàn nhạt khiến cô cảm thấy hài lòng, anh lại cảm thấy bối rối, vì lúc nãy lại tổn thương
cô.

"Bảo bối, thật xin lỗi. . . . . ."

Ôm thân thể nho
nhỏ, thân thể và linh hồn của anh cũng trở nên bình tĩnh, cô không có
phản ứng cũng không đáp lại, nhưng không sao.

Cô không yêu anh,
không thích anh, cũng không sao, để anh yêu cô là đủ rồi, anh sẽ cho cô
tất cả, tình yêu duy nhất trong cuộc đời này, đến một ngày nào đó, anh
sẽ khiến cô cảm động.

Tình Tình, quên người đàn ông kia đi, có được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận