Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Từ trên lầu làm việc
của tổng giám đốc Tập đoàn Mộ Dung đuổi xuống, vẫn không thể đuổi kịp
Tình Tình, chỉ có thể nhìn bóng dáng của người đẹp ngồi lên tắcxi đi về.

Thôi, anh chưa nên vội vã đuổi theo như thế!

Mộ Dung Trần đứng ở cửa công ty, nhìn chiếc xe rời đi rồi lại quay về
phòng làm việc, điện thoại trên tay vang lên, chỉ liếc mắt nhìn, anh lập tức nhận: "Anh rể, chị em đến tìm anh chưa?"

"Ừ, tới. Lại đi rồi." Vừa đi về phía thang máy, Mộ Dung Trần vừa cùng Thẩm Diệu Dương nói điện thoại.

"Nhanh như vậy à?" Trong điện thoại Thẩm Diệu Dương rất kinh ngạc, cậu không biết anh rể làm việc với tốc độ rất nhanh.

"Em nghĩ tụi anh sẽ làm gì?" Mộ Dung Trần nhướng mày.

"Anh rể, anh đừng nói là chưa làm gì với chị em đó?" Cái này không giống lắm với tính cách của Mộ Dung Trần

"Anh giống cái loại ỷ vào sức mạnh và thủ đoạn lắm sao?" Đi vào thang máy
chuyên dụng, anh nhấn tầng làm việc của mình. Ừ, thật ra thì anh cũng
chẳng biết trở về phòng làm việc để làm gì, chỉ là, không muốn ai quấy
rầy thôi.

"Ừ, anh rể, anh đáp ứng điều kiện của chị ấy?"

"Anh không có nếm ngon ngọt, em cảm thấy anh tốt lắm sao?" Nhìn từng con số
nhảy lên trong thang máy, lòng của Mộ Dung Trần dâng lên một cỗ phiền
muộn.


"Này, anh rể, anh nghĩ gì thế?"

"Bữa tiệc buôn bán
cuối năm, em đi cùng cô ấy đi." Mộ Dung Trần buông lỏng nói. Nếu như cô
còn tưởng rằng trừ anh ra không ai có thể giúp cô, thì anh sẽ chặn đường lui của cô.

Anh sẽ bắt cô tự mình đi đến cửa.

Lý Bích Hoa đã nói, đàn ông thông minh cũng không mạnh — gian, bọn họ dụ — gian. Đây thật là một đạo lý sâu sắc. . . . . .

Lần này, anh sẽ không ép buộc cô nữa, anh muốn để cho cô ngoan ngoãn trở lại bên cạnh anh.

Tiết Tình Tình, anh cho em thời gian hai năm, để cho em tự do, để cho em vui vẻ, để cho em nhận rõ tim của mình, hiện tại anh nên thu em trở về bên
mình rồi.

Em chuẩn bị giao mình lại đi? Bao lâu anh cũng có thể đợi chờ

Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, đặc biệt là có những trận mưa rơi, càng làm cho nhiệt độ hạ xuống, Tình Tình vì lổ hỏng hai tỷ của công ty, nên bị
buộc phải cùng em trai Thẩm Diệu Dương đi tham gia tiệc buôn bán cuối
năm, chỉ hy vọng ở trong bữa tiệc có thể tìm ra được công ty nguyện ý
giúp đỡ công ty của Tiết Thiệu Trạch, lấy việc Tiết Thiệu Trạch tung
hoành thương trường bao năm qua, sẽ có người chịu giúp ông chứ?

Còn hai ngày nữa là đến ngày hẹn với cổ đông rồi, nếu như tối nay không tìm được người giúp đỡ, cô cũng chẳng biết phải làm sao nữa?

Chẳng lẽ cần phải cùng Mộ Dung Trần thỏa hiệp sao? Cô mới không cần!

Nhưng khi Tình Tình đi vào phòng hội trường náo nhiệt, thật ra thì đến một
biện pháp cô cũng không có. Bởi vì những người kia là những người có máu mặt trên thương trường, họ căn bản cũng không quen biết cô, mặc dù có
một số Tổng giám đốc cũng lại chào hỏi cô, nhưng những người đó giống
như đã sớm biết bọn họ muốn vay tiền, đều đến chào rồi đi.

Ưmh. . . . . . Mượn tiền thật phiền toái.

"Chị, anh rể cũng tới." Thẩm Diệu Dương vẫn đi theo bên cạnh Tình Tình chợt
kéo cánh tay chị, chỉ vào Mộ Dung Trần đang đứng cách đó không xa cùng
mọi người trò chuyện rôm rả .

"Dương Dương, chị đã nói em bao
nhiêu lần rồi?" Tình Tình tức giận trợn mắt nhìn em một cái, tại sao cứ
gọi anh ta là anh rể? Làm như thuận miệng lắm vậy?

"Em đi chào
hỏi anh ấy." Thẩm Diệu Dương hướng về phía Mộ Dung Trần cười nói, mà
Tình Tình chứng kiến tới cái cảnh chướng mắt đó chỉ có thể xoay người
rời đi.

Tình Tình vừa mới đi vào khu đặt thức ăn, vừa đi vài bước, liền có tiếng gọi lại từ phía sau.


"Tình Tình?"

Giọng nói này. . . . . . Tình Tình chợt quay người lại, nhìn gương mặt tươi
cười của người đàn ông kia, kéo ra nụ cười vui vẻ: "anh Trầm."

Trầm Ngôn đi tới trước mặt cô, trên mặt lộ ra bộ dáng côn đồ, anh nháy mắt với cô, sau đó nói: "Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Tình Tình yên lặng nhìn Trầm Ngôn, tại sao cô không
nghĩ đến chuyện mượn tiền anh ta vậy? Anh ta và Mộ Dung Trần có quan hệ
tốt, gia thế vậy cũng không tệ, không bằng hỏi anh một tiếng, nếu như
anh có thể giúp cô chuyện lần này, vậy chờ khi mọi chuyện qua, cô nguyện ý lấy 10% cổ phần của mình tặng cho anh, như vậy cũng coi là báo đáp
anh rồi,

"Tình Tình, dường như em gầy đi, chỉ là gầy đi cũng tốt, mảnh khảnh một chút sẽ chọc người khác yêu thương. Em chở về nước khi
nào vậy?"

"Ừ, vừa trở về không lâu! Anh Trầm, anh ăn cái gì?" Tình Tình chợt vui vẻ hơn .

Hai người cùng gắp đồ ăn cùng trò chuyện, Tình Tình mới biết thì ra là Âu
Thánh Nguyên đã bị bức về Singapore nhận lấy công ty của dòng họ.

"Anh Trầm, vậy sao anh còn chưa kết hôn?" Tình Tình nhìn ra được, mặc dù
Trầm Ngôn mang tâm của hộ hoa hoa công tử, nhưng cũng biết có rất nhiều
cô gái nhào vào lòng anh mà anh không thèm quan tâm.

"Anh chưa
tìm được cô gái nào hợp để cùng kết hôn. Thế nào, lần này em trở lại có
phải để tính chuyện lâu dài không?" Trầm Ngôn nhìn Tình Tình mấy năm qua có rất nhiều thay đổi, không còn là cô gái nhỏ của năm xưa nữa.

"Ừ, không phải." Chờ công ty giải quyết nguy cơ xong cô sẽ trở về San
Francisco, nơi đó có người nhà của cô, còn có đứa con trai mà cô yêu quý nhất, nàng là không thể nào trở về.

"Ừ, em và A Trần định xây
lâu đài riêng sao?" Trầm Ngôn nâng lông mày lên. Mấy năm nay đúng thật
là làm khó người đàn ông kia rồi, chỉ có thể nhìn không thể ăn.


"Anh Trầm, em và anh ta đã không có quan hệ." Làm sao lại cứ kéo người đàn
ông kia đến chỗ cô? Chẳng lẽ anh Trầm không biết chuyện bọn cô đã ly hôn rồi sao?

"Cái gì gọi là không có quan hệ?" Trầm Ngôn kéo ra nụ
cười , "Em không biết mấy năm qua A Trần phải nhẫn nhịn hỏa phong sao,
nếu em không trở lại, tôi thấy tính khí của cậu ta ngày càng tệ."

"Anh Trầm, vậy không liên quan tới em." Tình Tình xoay mặt, cũng không muốn
nghe nhiều về tình yêu của Mộ Dung Trần. Anh không có phụ nữ? Cô mới
không cần tin tưởng anh. Hơn nữa chẳng có quan hệ với cô, hôm nay cô
không phải đến đây để bàn bạc về người đàn ông kia.

"Anh Trầm,
anh giúp ta một việc có được hay không?" Sau khi hai người gắp đồ ăn
xong thì đi vào khu nghỉ ngơi, Tình Tình đặt khay trong tay xuống, nhưng chưa vội ăn mà mở miệng hỏi Mộ Dung Trần.

"Em nói xem anh có thể giúp gì được không." trên mặt Trầm Ngôn là một nụ cười thật tươi. Thật
ra thì không cần Tình Tình nói, anh cũng biết cô muốn nói gì, chỉ là
chuyện đó anh không thể vội vã xen vào, nếu như anh dám nhúng tay, người kia nhất định sẽ ra tay giết anh.

"Anh có thể đầu tư một khoảng tiền cho công ty Tiết Thị được không?"

"Trầm Ngôn. . . . . ." Một giọng nói quen thuộc chen vào, khiến Trầm Ngôn đến nghĩ cũng không cần nghĩ.

"A Trần. . . . . ." Trầm Ngôn lập tức đứng lên. Người chính đã đi tới, anh nghĩ anh nên lui ra rồi. Nếu như anh không tới kịp, có lẽ đã bỏ qua cơ
hội tốt kéo cô trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui