Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

"Chuyện tình cảm của
tôi và anh ấy không cần cậu nhúng tay vào, nếu như anh ấy tự mình nói
ra, bằng không tôi sẽ không cùng anh ấy ly hôn. Nếu như đây chính là mục đích hôm nay cậu đến tìm tôi, vậy có thể đã khiến cậu thật vọng. Tôi
không biết tại sao cậu vẫn luôn chán ghét tôi, nhưng chuyện của tôi và
anh tư của cậu, về sau không cần cậu nhiều chuyện. Hẹn gặp lại."

Tình Tình cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên bình thường, ngay trước
mặt Mộ Dung Kỳ cô đem màn hình máy tính bảng đóng lại, đứng lên, ngẩng
cao đầu, đi ra khỏi quán cà phê.

Cái người Mộ Dung Kỳ thật sự là quá đáng, cậu ta cho là cậu ta là ai? Tại sao có quyền được yêu cầu cô như thế?

Nhưng tại sao? Lòng của cô lại càng ngày càng đau?

Đi ra quán cà phê, lần đầu tiên Tình Tình không muốn nhanh như vậy về nhà, điện thoại di động bị cô cầm chắc trong tay mặc niệm một số điện thoại
quen thuộc.

Đúng vậy, cô thật rất vô dụng, đến gọi điện thoại cũng không dám gọi, cô còn có thể làm cái gì đấy?

Mộ Dung Kỳ lạnh lùng nhìn Tình Tình đi ra ngoài, cậu không nghĩ Tiết Tình
Tình khi nhìn thấy hình ảnh kia vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như thế.

Nếu như có thể để cho anh tư chủ động mà đưa đơn ly hôn, thì có lẽ anh đã

không phí tâm như thế? Mặc kệ như thế nào, chuyện làm được hiện tại chỉ
là như thế này, cũng không bằng làm đến cùng. Dù sao sự kiện trên du
thuyền kia, anh tư sẽ không bỏ qua cho cậu, một năm này không có truy
tìm hành tung cậu, cũng chỉ vì anh tư tạm thời không rãnh thôi.

Hừ!

Chuông điện thoại vào lúc này vang lên, thấy số điện thoạia kia, Mộ Dung Kỳ không chút nghĩ ngợi liền nhận, "Chuyện gì?"

"Thiếu gia, thứ cậu muốn đã làm xong." Một giọng nam cung kính truyền đến.

"Chỗ cũ chờ ta, không để cho Nhân Phát phát hiện." Sau khi tỉnh táo phân phó, Mộ Dung Kỳ rất nhanh cúp điện thoại.

Mười một giờ đêm, Mộ Dung Kỳ mới trở lại, bước chân không nhanh không chậm
đi vào khách sạn, anh mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng, khách sạn có
nhân viên bảo vệ, anh đã sớm quen việc này rồi, bất đồng là đêm nay
khách sạn có rất nhiều bảo việc, mọi người đứng tại kia, giống như là
trải qua huấn luyện đặc chủng lâu rồi, không giống như nhân viên bảo an
bình thường.

Chẳng lẽ khách sạn đã xảy ra chuyện gì sao?

Mộ Dung Kỳ đeo kính đen, mắt sắc bén quét chung quanh một vòng, hai tay
đặt trong túi quần chậm rãi đi vào, quả nhiên, người còn chưa tới cửa
chính, đám bảo vệ xông tớ bao vây xung quanh người anh, anh lạnh lùng
cười một tiếng, thái độ bình thản và ung dung như cũ.

"Các ngươi
muốn làm gì?" Mộ Dung Kỳ đứng lại nhìn mọi người, sắc mặt hiền hòa tươi
cười, ánh mắt lại mang theo vẻ thâm hiểm làm cho người ta lo lắng.

"Đại Thiếu Gia, xin cậu lập tức theo chúng tôi trở về nước." Người nói
chuyện dáng dấp cao lớn lịch sự, khí thế tôn quý một chút cũng không
giống như kẻ thuộc hạ cấp thấp, ngược lại tương đối giống như một cậu
chủ, vì vậy lời nói kia giống như đang diễn kịch, làm cho người nghe có
chút cảm thấy kỳ lạ.

"Cậu là ai? Tôi không biết cậu." Mộ Dung Kỳ liếc người đang nói chuyện một chút, nhíu mày.

"Chúng tôi nhận lệnh của Đại thiếu gia, đưa cậu sáu trở về." Người nói chuyện
lười biếng nhìn anh, cũng không tính giới thiệu tên của mình.


"Cậu cho rằng cậu là ai? Bản thiếu gia sẽ không cùng các người trở về, tránh ra!" Cho là mang đại ca ra sẽ khiến anh sợ sao? Nếu một năm qua đại ca
cũng không tìm cậu, hiện tại không thể nào tìm đến cậu trở về.

Nói cách khác, từ lần trên thuyền muốn tính toán với anh tư, anh đến trường học cũng không trở về, mà đi khắp nơi trên thế giới, tự làm việc tự
sinh sống, cũng có thể nói là anh không vui đi chơi cũng chả sao.

Muốn cậu đi vào tập đoàn Mộ Dung, anh muốn chơi cho thỏa thích tuổi trẻ của
mình. Chừng hai năm nữa, cậu sẽ trở về hoàn thành việc học, mặc kệ mọi
người có nguyện ý hay không, cũng về nhà.

"Thứ lỗi cho chúng tôi khi kinh xuất." Người đàn ông đang nói chuyện tiến lên một bước ngăn trở trước mặt Mộ Dung Kỳ.

"Đáng chết! khốn kiếp! Cút!" Mộ Dung Kỳ vung tay muốn hạ xuống một quả đấm, lại làm cho đối phương dễ dàng vọt tới.

"Lục thiếu gia, cậu sẽ không muốn tôi trước mặt mọi người bắt cậu lên xe
chứ? Tôi không ngại thất lễ tự mình đưa tiễn cậu lên xe, nhưng tôi muốn
lục thiếu gia nên để ý sĩ diện, tôi nói đúng không? Đã như vậy, tôi hi
vọng lục thiếu gia sẽ hợp tác theo tôi lên xe, tất cả mọi người đều đẹp
mắt." Người thanh niên kia cười nheo mắt, nụ cười tự tin tương đối mê
người.

"Cậu dám uy hiếp ta?" Mộ Dung Kỳ thu lại khuôn mặt tươi
cười, hết sức không vui. Thậm chí có người dám can đảm khiêu chiến với
quyền uy của cậu? Đáng chết! Đại ca tìm ở đâu những thuộc hạ không biết
ai là chủ ai là tớ vô pháp như thế chứ?

"Không dám." Người đàn ông kia trả lời không kiêu ngạo không tự ti.


"Không dám thì lập tức tránh ra cho tôi!" Mộ Dung Kỳ quát nhẹ. Mặc dù tuổi nhỏ hơn người trước mặt vài tuổi, nhưng khí thế không thua nha.

"Tôi nói rồi, rất khó sai lệnh."

Mộ Dung Kỳ giận đến nheo mắt, nhưng còn không đến mức mất trí, thức thời
mới là tranh tuấn kiệt - đạo lý đó cậu hiểu được, nhìn nhóm người này rõ ràng không đem cậu đặt ở trong mắt, nói gì cậu cũng không cần tự mình
chuốc lấy cực khổ theo chân bọn họ liều mạng, ít nhất cũng giữ mặt mũi
của cậu sáu là Mộ Dung, có lệnh của đại ca, đám người này mới đến đây để bắt cậu.

Hừ, anh tư không phiền toái đến tìm anh, anh cả ngược
lại tới trước. "Tốt, tôi đi với các người, chỉ là, tôi phải về phòng dọn dẹp hành lý của mình." Chỉ cần có cơ hội thoát khỏi đám người này, anh
sẽ không từ biện pháp nào.

"Không cần, cậu tư đã phái người giúp cậu thu thập rồi ạ."

"Cái gì?!" Mộ Dung Kỳ lúc này mới giật mình, trên mặt âm u không chừng, "anh tư tới? Anh ấy đang đâu? Tôi muốn gặp anh ấy! Ngay bây giờ!"

"Lục thiếu gia, chúng tôi chính là muốn dẫn ngươi đi gặp Tứ thiếu gia."

"Đã như vậy, vậy ngươi còn đứng ở đây làm gì?" Mộ Dung Kỳ tìm về khí thế
sảng khoái của một thiếu gia, không vui nói. Anh tư luôn luôn yêu thương cậu, đã đến như vậy rồi, anh cũng chẳng cần thiết đem hình gửi cho anh
ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận