Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Có lẽ hôm nay thật sự là một ngày rất thích hợp để thăm bệnh, khi Tiết Thiệu Trạch vừa đi
không lâu, lại có một người không ngờ được tới thăm cô.

Dương Bách lâm xách theo một túi lớn toàn bộ là táo mà cô thích ăn nhất còn có cả một bó hoa hồng trắng nữa.

"Bách Lâm, làm sao lại có thời gian rảnh rỗi tới đây?"

Sau khi đem hoa và trái cây đưa cho nhân viên hộ lý bên cạnh Dương Bách Lâm ngồi lên ghế ở bên giường, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn gầy
guộc của cô: "Buổi trưa tan làm nên tới đây, em có khá hơn chút nào hay
không. . . . . ."

"Em đã đỡ hơn nhiều rồi."Tình Tình nhìn vào
khuôn mặt có chút gầy của Dương Bách Lâm, không phải gần đây anh rất bận sao?"Mộ Dung Cầm có biết anh tới đây thăm em không?"

Vấn đề này
cũng không thể không hỏi được! Những ngày nằm viện này, người giúp việc
trong nhà mỗi ngày đều đặc biệt vì mang tới các loại canh bồi bổ, Thái
Chi Lan thì thường ngày cứ vào xế chiều cũng sẽ tới thăm cô, ngay cả Lâm Thục Mẫn vẫn nhìn cô không vừa mắt cũng đến một lần với Thái Chi Lan
nhưng Mộ Dung Cầm thì ngược lại chưa tới lần nào.

"Anh có gọi
điện thoại cho cô ấy, sau khi khai giảng cô ấy cũng có chút bận, cho nên không cùng tới đây." Dương Bách Lâm mỉm cười cầm lấy một cái quả táo
rồi đeo găng tay dùng một lần vào nói: "Có muốn ăn hay không, anh gọt
cho em."

Nếu không có chuyện gì xảy ra thì bọn họ đã là vợ chòng
của nhau rồi, những việc có thể làm cho cô anh nhất định sẽ tận lực mà
làm. Sẽ không để cho người khác có cơ hội nắm được điểm yếu để nói lung
tung nữa.

Thương tổn như vậy, đối với người nào mà nói, cũng không thể chịu nổi. Dù cho có nói không phải thì anh cũng không tin.


"Không có gì đâu. Em chỉ không muốn cô ấy hiểu lầm thôi." Tình Tình cười nhạt giải thích.

"Sẽ không đâu. Anh đã nói qua với cô ấy rồi." Thật ra thì Mộ Dung Cầm không phải là người khó khăn như vậy, nhưng vì là thiên kim tiểu thư nên tính khí như vậy cũng khó tránh khỏi có một chút, nhưng mà khi ở trước mặt
của anh thì cô vẫn luôn rất chỉnh chu.

Đối xử với cha mẹ của anh
cũng không tồi, đối với anh cũng được coi là rất nhân nhượng rồi! Một cô gái như vậy cũng không đến mức làm cho người ta chán ghét nhưng thích
thì cũng chưa phải.

Anh không yêu cô! Cho nên chỉ có thể tương kính như tân mà thôi.

" Em gần đây gầy quá, phải ăn nhiều lên một chút." Dương Bách Lâm gọt vỏ
táo rồi cắt thành từng miếng nhỏ cho vào trong đĩa sau đó đưa tới trước
mặt của Tình Tình.

"Cám ơn anh, Bách Lâm, anh vẫn thích chăm sóc
người khác như vậy." Tình Tình ảm đạm cười. Không khỏi nhớ đến trước kia khi bọn họ ở chung một chỗ anh luôn là người chăm sóc cho cô, hiện tại
vẫn là như vậy.

"Ai bảo em luôn có dáng vẻ cần người khác chăm
sóc như vậy!" Dương Bách Lâm cũng yếu ớt cười. Tình Tình đúng là đối với những người không quen thuộc vẫn luôn không để ý, cũng rất ít cùng
người khác thân mật lui tới, cho dù là bạn học nữ cũng vậy.

Người khác đều cho rằng cô không dễ ở chung, thật ra thì, cô cũng chỉ là cô
gái nhỏ cần người chăm sóc mà thôi. Nhưng hiện tại đã có Mộ Dung Trần
đối tốt với cô như vậy, có lẽ cuộc hôn nhân của bọn họ cũng không phải
là kinh khủng như người khác đã nói, không , thậm chí còn có thể nói là
rất tốt đẹp nữa?

"Đúng rồi, anh gần đây cũng không đến trường sao?" Tình Tình chọn một miếng nhỏ cho vào trong miệng, thanh thúy nhai.

"Ừm, có chứ! Vừa phải đến công ty, vừa phải chuẩn bị lên nghiên cứu sinh nên cũng rất vội!" Rất may học phần của anh đã sớm kết thúc, luận văn tốt

nghiệp cũng đã chuẩn bị xong, bằng không thật sẽ nổ tung đầu lên mất.

"Anh muốn tiếp tục học nghiên cứu sinh sao?" Tình Tình nhớ trước kia anh đã
nói qua khi tốt nghiệp đại học sẽ phải về làm cho công ty trong nhà,
hiện tại thế nào lại rảnh rỗi đi học nghiên cứu sinh?

"Đúng vậy." Dương Bách Lâm thở dài: "Bây giờ và trước kia không giống nhau." Chỉ là trong bốn năm đại học những thứ học được thật sự có hạn, sau này Dương
gia và nhà Mộ Dung kết thân tất nhiên sẽ không ngừng lớn mạnh, muốn quản lý được thì anh còn phải học thêm rất nhiều, bằng không biết đối phó
thế nào với những vấn đề lớn hơn đây? Dù thế nào đi nữa bây giờ cha của anh vẫn còn trẻ, anh có thể vừa đi học vừa đến công ty giúp một tay.

"Tình Tình, em không nghĩ trở về trường học cho đến khi tốt nghiệp không?"

"Ừm, chờ đến khi xuất viện rồi hãy nói!" Giống như vừa nói, cô thật sự là
người tương đối lười biếng. Bất quá cái này phải để cho Mộ Dung Trần an bài thôi.

Anh không phải đã nói muốn cùng cô đi thăm mẹ của cô
sao? Nếu như không phải vì chuyện vừa xảy ra này, bọn họ đã sớm lên
đường rồi. Cô muốn sớm một chút xác định xem mẹ rốt cuộc thế nào.

Hôm nay sau khi chứng kiến cha như vậy càng làm kiên định hơn quyết tâm của cô.

"Không sao, trước tiên đem bồi dưỡng tốt thân thể rồi lại nói. Đúng rồi, quên
nói cho em biết một chuyện, nhóm giáo viên dạy cho chúng ta. . . . . ."
Vì để cho Tình Tình có thể vui vẻ một chút, Dương Bách Lâm kể về một số
chuyện lý thú ở trường học, chọc cho Tình Tình thật lâu chưa có cười
cũng không nhịn được cùng anh cười lớn, một màn này bị Mộ Dung Trần đứng ở ngoài đang định đẩy cửa tiến vào nhìn thấy được.

Ánh mắt khẽ
nheo lại, khóe môi lạnh nhạt giương lên, nhìn chăm chú vào đôi nam nữ
hết sức xứng đôi bên trong kia qua khe cửa chưa được khép chặt.


Nếu như không phải có anh tham dự vào, bọn họ sẽ ở cùng với nhau chứ? Dương Bách Lâm thật sự cũng là một người đàn ông không tệ, xuất thân trong
sạch, tính tình chính trực. Mà anh cũng chỉ là lợi dụng nhược điểm của
cô mới hèn hạ cướp được cô về tay mà thôi.

Anh đã rất lâu không
thấy cô cười rồi? Mấy ngày nay, dù anh lúc nào cũng ở bên cạnh cô nhưng
cũng không thể khiến cho cô cười một cách vui vẻ như thế.

Nếu như có thể để cho cô cười tươi sáng lạn lần nữa, cho dù là vì người khác mà cười, anh cũng tình nguyện tạm thời tránh ra. . . . . .

"Anh Tư, anh không vào sao?" Mộ Dung Trần xoay người muốn rời đi, lại không nghĩ rằng gặp được Mộ Dung Cầm vừa đúng lúc từ trường học tới đây, cô dĩ
nhiên không có bỏ qua.

Nhưng mà anh Tư lại chợt muốn đi đâu?

"Tiểu Thất, cùng anh Tư về nhà thôi." Mộ Dung Trần cười nhạt, thấy Mộ Dung
Cầm nghi ngờ liền nói: "Giữa người với người, có một ít chuyện người
khác không thể nào tham gia vào được." Cho dù là bọn họ đã không thể ở
cùng nhau, nhưng bọn họ đã từng trải qua một quãng thời gian rất vui vẻ
không phải sao?

Giữa bọn họ bây giờ trong sạch vô cùng, trước mặt hộ lý nhân viên mà còn có thể cười đến thản nhiên như thế, đã vậy thì
anh cần gì phải đi tính toán chi li làm gì?

Có thể để cho cô vui vẻ là được rồi! Tất cả những gì anh làm cũng chỉ là muốn lòng cô được vui không phải sao.

Nhưng mà cô ở trước mặt của anh lại chưa từng cười vui vẻ đến như vậy. Cho
tới bây giờ anh đều cho rằng, nếu cô không thương anh, cũng có thể, chỉ
cần anh yêu cô là được, ít nhất sẽ không làm thương tổn đến người nào.
Nhưng mà hiện tại, anh mới phát hiện mình sai lầm rồi, thật ra thì với
tình yêu như vậy thật sự đã làm cô thương tổn, thậm chí còn bỏ lỡ sinh
mạng nhỏ còn chưa kịp chào đời của bọn họ nữa.

Hắn vì phần tình
yêu không được đáp lại của mình này đã làm tổn thương tới cô. Cho nên,
đêm hôm đó anh mới bỏ cô lại một mình rời đi khiến cho đứa con của bọn

họ không còn.

Là do anh ích kỷ, mới khiến cho cô những ngày tháng qua buồn bực không vui, buồn bã ủ dột.

Một người đàn ông, còn có thể yêu một người phụ nữ như thế nào đây?

"Anh Tư. . . . . ." Mộ Dung Cầm cắn cắn môi, nhưng vẫn quyết định đi theo Mộ Dung Trần về nhà.

Dương Bách Lâm muốn tới thăm Tình Tình, đã sớm gọi điện thoại cho cô, mặc kệ
là với lý do gì thì anh đến thăm cô ấy đều hợp tình hợp lý. Mà anh cũng
không có giấu diếm cô.

"Cầm nhi, có lúc yêu quá mức, sẽ mang đến gánh nặng cho người mình yêu, hiểu không?"

Mãi đến lúc lên xe, Mộ Dung Trần vẫn nhìn bộ mặt đầy tâm sự của em gái,
trước khi khởi động xe liền ngẩng đầu vào cửa sổ vẫn đang còn mở ra kia.

"Anh Tư. . . . . ."

Mộ Dung Cầm nhìn anh Tư của mình, người đàn ông vẫn luôn luôn hăng hái như anh cũng sẽ có thời điểm như vậy sao? Bộ dạng xem ra rất khổ sở?

Từ ngày đó trở đi, Mộ Dung Trần cũng không đến bệnh viện, anh hình như làm mãi không xong công việc, xưa nay cũng chưa từng bận rộn như vậy.

Mà ngày Tình Tình làm thủ tục xuất viện, Mộ Dung Trần cũng không đến, thật ra khi người giúp việc trong nhà tới đón cô, cũng không đưa trở về nhà
Mộ Dung mà trực tiếp chở cô đến sân bay.

Người giúp việc nói đây là do Tứ thiếu gia phân phó bọn họ làm như thế.

Trước khi lên máy bay, cô không nhịn được gọi điện thoại cho anh, muốn hỏi
anh tại sao không cùng đi với cô, anh ở bên kia trầm mặc một hồi sau đó
chỉ nói một câu: "Anh gần đây tương đối bận. Tự chăm sóc mình tốt." Sau
đó liền cúp điện thoại.

Bởi vì rất muốn lập tức gặp được mẹ nên Tình Tình đã bỏ lỡ trong giọng nói đó của anh có thấp thoáng khổ sở cùng với bất đắc dĩ.

Có lẽ là thật sự quá vội vàng để đi đến đó! Vậy thì trước mắt cứ như vậy đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận