Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Những tin tức truyền thông gây xôn xao dư luận kia rất nhanh liền chìm dần xuống rồi kết thúc.

Mà cái tòa soạn kia cũng rất nhanh hoạt động không nổi nữa, những bài báo
trên tạp chí tiêu tiêu sái sái đàm luận về tứ thiếu phu nhân của nhà Mộ
Dung cái này tiếp theo cái kia từng bước bị che phủ, có chết cũng không
chịu tiếp nhận thêm bất kỳ phỏng vấn nào nữa.

Còn về tình hình
của mẹ con Tiết Tinh Tinh, Mộ Dung Trần cũng đã giao cho Tiết Thiệu
Trạch xử lý nên dĩ nhiên anh sẽ không đi truy cứu thêm nữa.

Trong nhà Mộ Dung từ trên xuống dưới cũng không có ai dám nhắc tới chuyện này.

Mùa đông giá rét đã qua được một nửa rất nhanh sẽ đến tết nguyên đán rồi.
Mà Bách Lâm và Mộ Dung Cầm qua năm mới cũng sẽ đính hôn. Như vậy hòa vào không khí của năm mới cộng thêm trong nhà có hỉ sự càng làm cho sự vui
vẻ tăng lên gấp bội.

Trong khoảng thời gian này, trừ lúc ăn cơm
phải ra ngoài gặp mặt ra thì cô và Mộ Dung Cầm cũng chẳng bao giờ mặt
đối mặt với nhau. Một là cô không biết nói với cô ấy cái gì, mà Mộ Dung
Cầm cũng bởi vì chuyện đính hôn nên cũng hết sức bận rộn, còn một mặt
khác là vì cô ấy cũng muốn tránh cô ra cho nên trên căn bản là hai người giống như hoàn toàn xa lạ.

Bất quá như vậy cũng tốt, cô cũng
không muốn lại cùng cô ấy phát sinh tranh chấp. Vì kiêng dè nên cô và
Bách Lâm cũng không liên lạc với nhau.

Trong khoảng thời gian này cô cơ hồ là không bước chân ra khỏi nhà .

Nhiệt độ của máy điều hòa không khí tỏa ra khiến cho cả phòng ấm áp như mùa
xuân, mới vừa ngủ trưa xong Tình Tình lười biếng nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế sô pha dài, bên ngoài chiếc váy ngủ là áo khoác bằng lụa màu đen
pha chút trắng trong tay là quyển sách mới lật được vài trang lâu lâu
cũng không thấy giở tiếp.

Không biết có phải là do thời tiết hay
không mà cô gần đây càng ngày càng trở nên thích ngủ, cả người thấy uể
oải phờ phạc rã rời.

Càng gần cuối năm, có rất nhiều công việc
cần phải hoàn thành nên Mộ Dung Trần trong khoảng thời gian này rất bận
rộn, trong vòng nửa tháng đã phải ra nước ngoài hai lần. Ngày hôm qua
anh mới bay về lúc về đến nhà cũng đã là ba giờ sáng, cô đã sớm đi ngủ
rồi anh cũng không muốn đánh thức cô dậy. Cho nên buổi sáng khi cô tỉnh
lại thì anh cũng đã đến công ty, thậm chí có thời điểm anh từ công ty
trở về cũng đã là nửa đêm rồi vì vậy bọn họ vốn đã ít khi nói chuyện với nhau nay lại càng ít hơn nhiều.


Chỉ là, nếu không kịp về ăn cơm
thì anh sẽ nhất định tự mình gọi điện thoại báo cho cô, trước kia anh
cũng có gọi điện thoại về nhưng không trực tiếp gọi cho cô mà đều phải
thông qua cổ Quản gia.

Nhưng mà ở trong điện thoại, cô cũng không biết nói với anh cái gì. Bình thường cũng đều là anh nói cô nghe. Cô
vốn luôn là người không biết diễn đạt bằng lời nói mà trong điện thoại
lại càng khó khăn hơn.

Trải qua một đêm kia, giữa bọn họ hình như có phát sinh một chút đồng cảm với nhau. Anh vẫn như cũ dịu dàng săn
sóc, đối đãi với cô bằng tất cả tâm ý của mình, vô cùng cẩn thận, ngay
cả khi hoan ái trên giường anh cũng không giống như trước kia thô lỗ
cùng mạnh mẽ.

Có lúc anh còn dịu dàng trêu đùa ngược lại làm cô không chịu nổi phải cầu xin.

Nếu nói đến thay đổi thì người đó là chính cô mới đúng, cũng không còn kiên định như trước đây nữa?

Một người đàn ông thâm tình như vậy thì bất kỳ người nữ nào cũng sẽ phải
động lòng thôi? Huống chi cô lại là một cô gái nhỏ vô cùng bình thường?
Tuy nói vậy nhưng cô lại không thể vượt qua được cửa ải kia của chính
mình.

Sự thâm tình của anh làm cho cô sợ hãi, để cho cô không
biết nên làm cái gì cho phải đây. Cô sợ mình nếu bước thêm một bước kia
sẽ trở thành vạn kiếp bất phục! Yêu một người đàn ông là một chuyện rất
đáng sợ, đặc biệt lại là một người con cưng của trời thiên chi kiêu tử
như anh vậy, cô thật không có lòng tin bản thân mình có thể trói buộc
được một người đàn ông như vậy.

Cô chỉ là một Tiết Tình nhỏ bé nay cả mẹ ruột mình cũng không muốn gặp, không phải sao?

Để có đoạn tình cảm như sóng nước nhấp nhô trước kia với Bách Lâm cô cũng
đã phải do dự rất lâu thật lâu. . . . . . Hiện tại đã rất không dễ dàng
làm cho bản thân cô thôi không khổ sở nữa nên cô không muốn một lần nữa
phải bước chân vào thế giới tình cảm.

Cho nên, đối mặt với thâm
tình của anh, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là trầm mặc không
nói. Đối với anh tất cả đều là không nhìn không nghe cũng không hưởng
ứng nhưng còn phản ứng của thân thể thì cô không thể nào khống chế được. Chỉ có như vậy thì ít nhất trái tim của cô vẫn thuộc về chính mình, đây là điều duy nhất mà cô có thể kiên trì, không phải sao?

Nhưng để làm được thật là khó khăn. . . . . .


Anh đối với cô lại càng thêm kiên nhẫn, đối với thái độ của cô như vậy cũng không thèm để ý chút nào, không những không nghi ngờ mà vẫn trước sau
như một, thậm chí còn thương yêu cô hơn. Nếu như, chỉ là nếu như, bọn họ gặp nhau đúng thời điểm, đúng lúc, nói không chừng cô sẽ thật yêu anh.

Nhưng mà, hiện tại. . . . . . Cô không thể, cũng không dám! Một đêm kia, cứ coi như là cô bị mất khống chế mà thôi!

"Tứ thiếu phu nhân." Chị Ngọc đi vào phòng trong tay bê một chén tổ yến hỏi: "Lại đang đọc sách à?"

Trong khoảng thời gian sống ở đây, Chị Ngọc cũng không giống như ban đầu đối
với Tình Tình tương đối lạnh nhạt nữa mà đôi lúc khi mang đồ ăn lên cũng sẽ thỉnh thoảng nói chuyện phiếm vài ba câu với cô.

"Đúng vậy,
xem một hồi lại ngủ thiếp đi." Tình Tình từ trên ghế ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy chị Ngọc để tổ yến lên bàn liền nhíu nhíu mày:
"Tại sao lại phải uống cái này?" Nếu cứ suốt ngày bồi bổ như vậy thì cô
thật sẽ trở nên béo phì mất .

Cả ngày ở nhà trừ ăn ra chính là
ngủ, cô càng ngày càng giống như heo, nói dễ nghe một chút là cô so với
heo còn tương đối cao quý hơn một chút.

"Vốn từ đầu không phải
vậy, chỉ là mới vừa rồi Tứ thiếu gia trở lại thấy ở đại sảnh có rất
nhiều quà tặng cho năm mới, nghe phu nhân nói cái này là huyết yến của
Indonesia bồi bổ thân thể rất tốt, nên sai nhà bếp đi hầm mang lên cho
cô, nhân lúc còn nóng cô hãy uống đi."

"Vậy sao?" Tình Tình sửng
sốt. Anh mới vừa rồi đã trở lại ư, làm thế nào mà cô lại không biết gì?
Sao cô có thể ngủ say đến như vậy?"Anh ấy trở về lúc nào?"

"Thiếu gia vừa đi ra ngoài mới được hơn nửa canh giờ thôi. Cậu ấy nói buổi tối đến tham dự dạ tiệc cuối năm của công ty, thiếu gia trở về là muốn thay quần áo. Hơn nữa mấy thiếu gia trong nhà cũng đều sẽ đi cả. Tứ thiếu
gia cũng muốn bảo tôi hỏi cô một chút xem buổi tối muốn ăn cái gì!" Chị
Ngọc nói rất cặn kẽ, trong lòng cũng có thấy có chút kỳ quái, tại sao
thiếu gia lại chưa bao giờ mang thiếu phu nhân cùng đi ra ngoài? Ngũ
thiếu gia cùng thiếu phu nhân của mình mỗi lần tham dự tiệc rượu ...
luôn luôn cùng đi với nhau, đây chính là sự giao tiếp thông thường của
xã hội thượng lưu.

Chỉ trừ Tứ thiếu phu nhân là chưa bao giờ xuất hiện trong những trường hợp như vậy. Mà thiếu gia cũng chưa từng có yêu cầu qua.

"Vậy sao?" Ngón tay thon ngừng lại, lấy quyển sách trên tay mình thả lên
trên bàn. "Bữa ăn tối ăn những món thanh đạm là được rồi." Tình Tình bất đắc dĩ đem cái chén kia cầm lên, không muốn ăn cũng không được rồi!


"Tứ thiếu phu nhân, cô không thích cùng thiếu gia đi ra ngoài xã giao sao?" Chị Ngọc nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của thiếu phu nhân vẫn là nhịn
không được hỏi ra mồm.

"Ừ, tôi không thích tham dự những trường
hợp như vậy lắm." Tình Tình thong thả uống vài ngụm tổ yến rồi mới trả
lời. Không thích cũng chỉ là một nguyên nhân mà thôi chủ yếu là anh cũng chưa từng nói là muốn cô đi cùng với mình bao giờ!

Có lẽ cô
không được khéo léo trong xã giao với người khác như Lữ Bích Viện nhưng
mà cô cũng đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt sợ bất chợt phải tham dự những
bữa tiệc như thế. Nhưng hiện tại tiêu dao tự tại một thân một mình cô
cũng không có ý kiến gì.

Thật ra thì cuộc sống như thế rất phù
hợp với cá tính của cô, cô không thích phải xuất đầu lộ diện, cũng không am hiểu giao tế, xã giao, nếu anh đã không yêu cầu cô phải đi thì cô
cũng sẽ vui vẻ với cuộc sống như thế này của mình.

Loại hình này
bình thường cũng sẽ phải yêu cầu mang bạn gái đi theo? Cô cũng nhớ trước kia Tiết Thiệu Trạch mỗi khi đi ra ngoài xã giao thì tám chín phần đều
sẽ dẫn Lữ Bích Viện đi theo cùng .

Vậy nếu như cô không đi cùng
anh đến đó thì bạn gái của anh sẽ là ai đây? Người phụ nữ nào lại may
mắn được đi theo bên cạnh anh như vậy?

Tình Tình vì cái ý tưởng chợt phát sinh trong đầu làm cho sợ hãi.

Thật ra thì anh tìm ai làm bạn gái thì cũng có liên quan gì đến cô chứ? Cô
rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì? Xem ra con người thật không thể nhàn
hạ quá lâu bằng không sẽ rất hay suy nghĩ lung tung.

"Thiếu phu nhân, làm sao vậy?" Chị Ngọc thấy Tình Tình đang ăn dở chợt dừng lại thì cho là đồ ăn này có vấn đề gì.

"A, không có việc gì." Tình Tình đặt cái muỗng xuống nói " Chị Ngọc, đầu
tôi có chút không thoải mái, cái này chị mang xuống trước đi, tôi muốn
nằm nghỉ một lát."

Trong lòng cô chợt dâng lên một nỗi phiền muộn không sao diễn tả được, ăn thế nào cũng không vào nữa. Không giải thích được nguyên nhân, chỉ là vừa nghĩ tới anh và người phụ nữ khác tay
trong tay cùng nhau tham dự hoạt động tiệc rượu phong phú như thế thì cô lại cảm thấy rất không thích hợp, rất khó chịu, thật là khó chịu.

"Tứ thiếu phu nhân, có muốn gọi bác sĩ hoặc Tứ thiếu gia hay không?" Chị
Ngọc thấy sắc mặt của Tình Tình không tốt nên quan tâm nói. Nếu mà nhỡ
xảy ra chuyện gì, thì người đầu tiên bị mắng nhất định là chị ta. Tứ
thiếu gia đối với thiếu phu nhân của mình luôn thương yêu chiều chuộng
mấy chục người của nhà Mộ Dung từ trên xuống dưới có ai mà không biết,
không hiểu?

"Không cần, tôi nằm một chút là tốt rồi. Chị cứ đi xuống trước đi." Tình Tình nhắm mắt lại không muốn nhiều lời thêm nữa.

"Vậy nếu cô có chuyện gì thì cứ gọi tôi." Chủ tử cũng đã nói như vậy rồi,
chị cũng không muốn nhiều lời nữa. Chị Ngọc không nói gì nữa liền quay

người đi xuống dưới.

Sau khi thấy Chị Ngọc rời khỏi phòng, cả
người Tình Tình lần nữa lại nằm trên ghế sô pha. Trời ạ, hôm nay không
biết là đầu óc cô có vấn đề gì, tại sao vừa nghĩ tới anh mang theo người phụ nữ khác đi ra ngoài xã giao trong lòng lại thấy vô cùng không thoải mái!

"Đàn ông mà, không phải ai cũng như vậy sao! Có một lại
muốn có hai! Trong nhà có vợ đẹp, bên ngoài lại có thêm người tình! Làm
sao có thể thỏa mãn đây? Mà lúc nào sẽ cảm thấy thỏa mãn?"

Nhắm
mắt lại, giống như có thể thấy được cô khi còn bé thỉnh thoảng từ trong
mộng tỉnh lại, lại thấy mẹ của mình vốn đã đi ngủ lại ngồi ở ban công
trước nhà, nhìn về phía bồn hoa nho nhỏ màu xanh dương lẩm bẩm một mình.

Đúng vậy, trước kia cô không hiểu tại sao mẹ làm như vậy, cũng không dám đi
hỏi. Hiện tại, dưới tình huống như thế này cô thế nhưng đã hiểu rõ ràng.

Tiết Thiệu Trạch nhất định cũng đã từng vô cùng yêu mẹ của cô, bằng không,
mẹ làm sao có thể bỏ trốn cùng ông được? Khi đó bỏ trốn là một chuyện
động trời đến dường nào!

Nhưng mẹ cô lại dám làm! Kết quả thì sao?

Trương Ái Linh cũng đã từng đem phụ nữ chia ra làm hai loại, ra cửa là hoa hồng đỏ, ở nhà là hoa hồng trắng.

Đàn ông cả đời đều sẽ gặp phải hai loại phụ nữ, một kiểu là dịu dàng săn
sóc, một kiểu khác lại nhiệt tình như lửa. Khi cưới được một người, sẽ
cảm thấy một người khác tốt hơn. Tóm lại, không có được mới là tốt nhất. Điều này chứng tỏ đàn ông trời sinh đã có thói hư tật xấu trong người
rồi.

Tiết Thiệu Trạch cũng vậy cái ông muốn chính là có một người vợ thuần khiết cùng một người tình nóng bỏng bên ngoài? Nhưng chắc hẳn
ông chưa bao giờ có nghĩ qua, không thể cùng một lúc có thể ăn cả cá và
tay gấu được? Đúng là lòng tham không đáy, trên đời này, có tiền bạc lại có thời gian thì người đàn ông nào mà chẳng không tham lam?

Vậy thì chuyện của cô và Mộ Dung Trần nói rốt cuộc là loại nào đây? Có lẽ đều không phải là hai loại trên?

Thật là ngu ngốc, tại sao cô lại muốn đem chính mình cuốn vào chuyện này? Liên quan gì tới cô chứ?

Vốn là một buổi chiều thật đẹp, nhưng bởi vì vấn đề hoa hồng lại khiến cho tâm tình của Tình Tình phiền muộn không thôi.

Ngay cả bữa tối ăn cũng không thấy ngon! Yến tiệc hôm nay cả Mộ Dung Hàng
Nhậm và Thái Chi Lan cũng đến, Lâm Thục Mẫn dĩ nhiên cũng đi, cho nên
hôm nay cô không phải xuống dưới lầu dùng cơm.

Nhưng khi đối mặt
với thức ăn vô cùng đẹp mắt và ngon lành kia thì cô lại không ăn được
bao nhiêu. Sau khi người giúp việc thu dọn đi, một mình cô đối mặt với
gian phòng trống không thì lần đầu tiên Tình Tình cảm thấy cả người lành lạnh vô cùng cô đơn.

Mặc dù đang mở điều hòa ấm rồi nhưng cô vẫn cảm thấy sợ trước không khí lạnh lẽo này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận