Hào Môn Cô Lăng Em Chạy Không Thoát
"Em đừng..." Mạc Cẩn Nhạc vừa muốn lên tiếng liền bị người đàn bà kế bên chen ngang.
"Cô là cô Lăng, vợ cũ của Cẩn Nhạc nhỉ? Tôi là Khiết Đan, rất vui được làm quen với cô.
Cũng cảm ơn vì cô đã nhường Cẩn Nhạc lại cho tôi, tôi và cả đứa con trong bụng vô cùng thành khẩn mà cảm ơn cô." Chu Khiết Đan lên tiếng trước.
Cô ta mỉm cười nhìn Lăng Tiêu Nhiên, vẻ mặt như thể thật sự cảm ơn cô rất nhiều.
Nhưng có trời mới biết đâu mới là lời thật lòng cơ chứ?
"Cô Chu đúng không? Cô đừng lo, tôi không phải loại người nhỏ mọn.
Hơn nữa vứt rác đi sao phải tức cơ chứ." Lăng Tiêu Nhiên cũng khẽ cười, nhưng đây lại là một nụ cười đầy trào phúng.
Cô cảm thấy nếu ở đây thêm một phút giây nào nữa thì nhất định sẽ bị ai cái âm hồn này quấn lấy đến già mất thôi.
Cô Lăng quyết định phất áo ra đi không quay đầu nhìn lại.
Dù sao ở đây chỉ tổn làm bẩn mắt mà thôi.
(...)
Phòng làm việc riêng của Mộc Nguyệt Dao ấy vậy mà lại có một người đàn ông, đây đúng là kì tích mà.
Lăng Tiêu Nhiên không vội mở cửa, đứng bên ngoài nhìn vào liền nhận ra đây chính là vị ảnh đế tài ba mà vẫn thường hay xuất hiện trên TV.
Kí ức về kiếp trước của cô dường như chẳng hề có sự xuất hiện của người đàn ông này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
"Bác sĩ Mộc, tôi thật sự cần em chữa bệnh mà." Người đàn ông đó lên tiếng bàn bạc.
Vậy nhưng Mộc Nguyệt Dao vẫn tập trung vào sấp tài liệu trên bàn mà chẳng ngó ngàng gì đến anh ta.
Thật sự xem đó chỉ là một người vô hình.
Vậy nhưng người này chẳng biết điểm dừng mà luyên thuyên nói mãi.
Mộc Nguyệt Dao sớm đã vô cùng khó chịu, nếu đây không phải là học trò cưng của viện trưởng thì cô đã sớm tống anh ta ra khỏi đây rồi.
Ít ai biết được vị ảnh đế tài ba này từng một thời làm bác sĩ, hơn nữa anh ta còn được chính viện trưởng dẫn dắt.
Vậy nhưng một số biến cố xảy ra, anh ta quyết định từ bỏ màu trắng của áo blouse mà đến với nơi ánh đèn sân khấu xa hoa hào nhoáng, quả là khiến cho con người ta mở rộng tầm mắt.
Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy người đàn ông trước mặt liền tỏ ra chán ghét đến cực độ.
Nhìn thấy tình huống này, dường như sợ Mộc Nguyệt Dao thật sự sẽ đánh người, Lăng Tiêu Nhiên liền mở của bước vào.
"Chị Dao, chị chưa xong à?" Lăng Tiêu Nhiên lên tiếng hỏi.
"Ừ, lần này đi hơn lâu nên việc cần làm khá nhiều.
Em có thể về trước, gửi địa chỉ nhà cho chị là được." Mộc Nguyệt Dao đáp lại những vẫn chẳng ngước đầu lên, điều này càng thể hiện sự bận rộn của cô.
"Được rồi, chị đừng làm việc quá sức." Lăng Tiêu Nhiên cũng vô cùng quan tâm mà đáp lại.
Người đàn ông này đưa mắt nhìn cô, ánh nhìn vô cùng nóng bỏng.
"Ngài Joyce, mời anh đi cho." Lăng Tiêu Nhiên lên tiếng đuổi khách.
Nghe đến đây, người kia vô cùng ngạc nhiên mà nhìn cô.
Ánh mắt loé sáng, sống lưng cũng đơ cứng.
Phải nói rất ít người biết được anh ta là Joyce, con trai độc nhất của một quý tộc Anh, nói đúng hơn thì anh là con trai của một Công tước quyền quý.
Quyền lực đến cả hoàng gia cũng phải dè chừng.
"Nhiên, em nói gì đấy?" Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện cũng vô thức mà ngước lên nhìn.
"Không có gì, chị Dao, em về trước đây." Lăng Tiêu Nhiên xoay người bỏ đi.
Gã đàn ông kia cũng vô cùng biết điều mà rời đi.
Vậy nhưng tâm trạng có chút suy nghĩ.
Lăng Tiêu Nhiên vừa nhìn liền biết là một cô gái không tầm thường, vậy nhưng đến độ có thể biết được thân thế thật của anh thì quả là không đơn giản.
Lúc này trước cổng bệnh viện, một chiếc siêu xe sớm đã được đậu chờ sẵn.
Người lái xe là Sầm Tiến.
"Đến rồi à? Còn tưởng cậu ở trong đó cả đêm khám bệnh với cô bác sĩ kia chứ." Sầm Tiến lên tiếng trêu chọc.
Nhìn thấy cậu bạn mình vẫn im lặng mà ngồi suy nghĩ đăm chiêu, Sầm Tiến nói tiếp.
"Thẩm Hàn Mặc, cậu trúng tà à?"
Thẩm Hàn Mặc lúc này như nhớ về một điều gì đó.
Anh ta quay người hỏi Sầm Tiến.
"Nguyệt Dao nhà tôi cùng với Lạc Hi nhà cậu có phải có một đứa em gái không?"
"Em gái? Cả hai luôn sao? Không phải cậu đang đến Lăng Tiêu Nhiên đó chứ?." Vừa nghe đến đây, đầu Sầm Tiến liền nhảy ra hình bóng của một người con gái.
"Lăng Tiêu Nhiên sao?"
"Đúng rồi, vừa mới đi ra khỏi đây lúc nãy đấy."
Nhìn thấy bạn mình có vẻ lạ, Sầm Tiến liền hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra.
"Cô ta biết tôi."
"Cậu là ảnh đế, con bé đó biết cậu thì lạ lắm sao?"
"Không phải, ý tôi là cô ta biết tôi là Joyce.
Mà có mấy người biết được sự thật này chứ? Hơn thế nữa những người biết được không phải bạn bè thân thiết thì chính là người của Nghị Viện rồi."
Nghị Viện tồn tại ở Anh chính là một tổ chức danh chính ngôn thuận mà tồn tại.
Họ là tập họp những con người tinh anh nhất để điều tra, xét xử hay làm những chuyện cần thiết mà không trực thuộc bất kì cơ quan nhà nước hay pháp lí nào.
Bọn họ tồn tại độc lập, phía sau lưng là hoàng gia Anh chống lưng vậy nên chẳng còn gì sợ sệt nữa.
Như hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, Sầm Tiến cũng im lặng không đáp lại.
Nếu như Lăng Tiêu Nhiên thật sự là người của Nghị Viện thì quả là một tin tức động trời mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...