Hào Môn Cô Lăng Em Chạy Không Thoát
"Cô ấy là vị tiểu tổ tông nhà tôi, con chó như cậu còn không mau biết điều mà né xa ra " Andrew tức điên mà hét lên.
Nếu tên bạn thân của anh ta vẫn không biết trời cao đất dày mà động tới cô gái này, chắn chắn nhiều chuyện không hay sẽ xảy đến với anh ta mà Andrew chắc chắn cũng không tránh khỏi liên lụy.
"Người trong lòng của cậu à?" Brendan có chút khó hiểu.
Dù sao có lẽ chỉ có cách giải thích đó mới chính là cách hợp lí nhất hiện tại đi.
"Tôi có ăn gan hùm mới dám để mắt tới cô ấy."
"Đủ rồi, đừng nhiều lời nữa.
Có tránh đường không thì bảo." Lăng Tiêu Nhiên ở phía sau dường như đã mất hết kiên nhẫn mà lên tiếng.
"Brendan, mau tránh ra." Dường như nhìn thấy vị tổ tông sau lưng mình đã không vui, Andrew liền khẩn trương lên tiếng.
Có lẽ cho Brendan cũng không muốn đụng đến người của bạn mình nên cũng đồng ý rút quân.
Sau ngày hôm nay Brendan liền cảm thấy sau này tốt nhất đừng nên động đến cô gái này nữa, dù sao động cũng không đến được.
Andrew đưa Lăng Tiêu Nhiên về đến nhà đã là gần nửa đêm.
Thượng Uyển vẫn còn sáng, dường như người trong đó vẫn còn thức.
Andrew bấm chuông, người mở cửa là Cung Kiều Hân.
"Ồ, sao lại là cậu?" Cung Kiều Hân có chút hiếu kì.
Tên ngoại quốc này bình thường làm việc rất khá, vậy mà hôm nay tự động tìm đến đây chắc hẳn là có việc gấp rồi.
"Cô cả, tôi đưa cô út về." Andrew nhìn thấy người mở cửa là Cung Kiều Hân liền vui mừng khi người anh ta gặp không phải là cô ba hay cô tư
Trong cả năm cô gái, cô Cung dường như là người chững chạc, dễ nói chuyện nhất.
Thương Vũ đứng thứ hai là người trầm tính, lạnh lùng ít nói nhất.
Hai vị kia thì lại trái ngược một trời một vực, chính là hai tên trẻ trâu chính hiệu đi.
Nếu bây giờ thật sự gặp bọn họ ở đây nếu không rủ cậu đi đánh nhau chính là rủ cậu đi uống rượu đi
Lại nói về vị tổ tông Lăng Tiêu Nhiên kia thì thật sự anh chẳng dám nhắc tới.
Cô ấy chính là một vị phật sống không nhiễm bụi trần chính hiệu.
Phong thái thư thả, bình bĩnh, người đối diện tuyệt nhiên sẽ chẳng biết cô đang nghĩ gì.
Chính là một con cáo già chính hiệu đi.
"Chị, nhà còn gì ăn không? Em đói." Lăng Tiêu Nhiên từ phía sau tiến lên ngáp ngắn ngáp dài hỏi.
"Có, em vào đi.
Vũ sẽ lấy cho em, bọn chị để lại cho em một chút.
Còn cậu có muốn vào không?" Cung Kiều Hân đáp lại.
Sau đó quay người sang nhìn Andrew mà hỏi.
"Dạ được."
Cả ba tiến vào trong thì thấy Thương Vũ đang ngồi trên sô pha bình tĩnh mà uống trà ăn bánh rồi thưởng thức chương trình hài tẻ nhạt mỗi tối trên tivi.
"Andrew?" Nhìn thấy cậu trai ngoại quốc này ở đây làm cho cô có chút ngoài ý muốn.
Bọn họ từ nhỏ đã được một vị ân nhân nhận nuôi, ông ấy được xem như người cầm đầu thế giới ngầm vào thời điểm đó.
Nhưng sau khi huống luyện bọn họ thành tài, ông ấy liền lui về ở ẩn.
Còn Andrew chính là cánh tay phải đắt lực của ông ấy.
Người đàn ông dưới một người nhưng trên vạn người.
"Ông chủ muốn các cô về đại bản doanh một thời gian nên nhờ tôi đến đây báo tin.
Cô ba với cô tư các cô có thể giúp tôi thông báo chứ?" Không nói nhiều lời, anh ta liền vào thẳng vấn đề.
Dường như biết rõ bọn cô sẽ không cách nào từ chối mọi yêu cầu từ người đàn ông kia đưa ra nên anh ta mới vồ vập như vậy.
Nhớ lại ngày đó, bọn họ là một đám trẻ mồ côi ở cô nhi viện.
Sau khi được một vị lão đại nhận nuôi liền có miếng ăn miếng mặt đầy đủ.
Cuộc sống có thể nói là đầy đủ hơn trước nhiều nhưng bọn họ lại phải chịu đựng cảnh huấn luyện cực khổ để trở thành một người có ích.
Ông ấy ra đề nghị, chỉ càn bọn họ nghe lời thì sẽ được ông ấy chu cấp đến lớn.
Chỉ là ông ta là người làm ăn phi pháp, không thể tránh khỏi nếu làm việc cho ông ta thì bọn họ cũng phải bị nhúng chàm.
Người có thiên phú nhất trong cả bọn lúc đó chính là Thương Vũ, cô ấy tình nguyện vì ông ta làm bao nhiêu chuyện.
Phạm pháp giết người, có chuyện gì mà cô chưa làm cơ chứ?
Dường như biết việc có được một trợ thủ như Thương Vũ là quá đủ nên ông ta đòi hỏi gì thêm.
Từ đó ông ta nuôi nấng bọn họ như con gái của mình, ngoại trừ việc Thương Vũ thường xuyên phải chạm máu tanh thì bọn họ cũng coi như là có một cuộc sống êm đềm.
Thế nhưng giờ đây Thương Vũ đã quyết định chối bỏ quá khứ.
Phá kén một lần nữa để hồi sinh.
Bọn họ không thể quay trở về đó một lần nào nữa.
"Andrew, tôi..." Nghe xong Thương Vũ có chúng ngập ngừng.
"Chị ấy sẽ không bao giờ quay về đó nữa.
Andrew, về báo cho ông ấy biết.
Những năm qua ông ấy nuôi nấng bọn tôi, chúng tôi một mực để ơn trong lòng.
Vậy nhưng có một số chuyện mình phải tự nghĩ cho mình.
Cậu trở về đi." Lăng Tiêu Nhiên không nhanh không chậm đáp lại, chặn hết mọi lời nói kịp nói ra của Thương Vũ.
"Các cô...!Các người có biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào không?" Andrew khó tin mà hỏi.
"Tất nhiên tôi hiểu."
Bọn họ từ khi hiểu chuyện đã được vị cha nuôi đó đặt dưới đôi cánh rộng mà nuôi lớn.
Tuy chưa chừng phạm pháp nhưng cũng đã gây thù với không ít người.
Nếu bây giờ không còn cây đại thụ phía sau, liệu bọn họ có được sống an ổn không?
"Tất cả mọi chuyện sau này thì cứ để sau này nói.
Có chuyện gì, tôi sẽ gánh vác."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...