Tề Duệ nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, khóe môi vô tình khẽ nhếch lên, cười lạnh. "Mộ Tư Nguyệt, họ đối xử với cô như vậy mà cô vẫn còn để ý đến sống chết của họ?"
Mộ Tư Nguyệt hai tay âm thầm siết chặt, sau tất cả, những thành viên Mộ gia là người thân duy nhất của cô trên thế giới này..
Tề Duệ liếc nhìn cô, ngón tay nhàm chán, nhẹ nhàng vuốt ve vào tài liệu mang thai trên bàn và nói với giọng lạnh lùng, "Bất quá, cô không phải lo lắng quá nhiều.."
Giọng anh ngừng lại một chút, ngữ khí mang theo tiếng cười khẽ, "Tôi nghe nói rằng một người phụ nữ mất một tay đã bước ra nhận tội và nói đó là mưu kế của bà ta.."
"Không thể nào!" Mộ Tư Nguyệt nhất thời kích động, "Chuyện này không hề liên quan gì đến dì Tương!"
So với Mộ gia, Mộ Tư Nguyệt có tình cảm sâu sắc hơn với Tần Tương. Đột nhiên, cô hiểu rằng Tề Duệ đã cố tình nói với cô điều này, anh ta biết mọi thứ về cô, và anh ta biết điểm yếu của cô.
Mộ Tư Nguyệt lo lắng nhìn người đàn ông trước mặt, "Tại sao anh nói với tôi điều này, anh muốn gì?"
Tề Duệ không trả lời câu hỏi của cô, thay vào đó anh chỉ ngón tay vào một chiếc bình rỗng phía sau, "Cầm lấy."
Mộ Tư Nguyệt không hiểu, nhưng đôi mắt của Tề Duệ lạnh lùng, đáy lòng vẫn có chút kiêng kị, hai tay cầm bình hoa đi về phía anh "Mộ Tư Nguyệt, tôi có thể khiến Mộ gia ở tù cả đời.." Anh đột nhiên sải bước về phía trước, giọng anh thì thầm lạnh lùng.
Mộ Tư Nguyệt vô thức lùi lại, "Cái gì?" Cô giật mình khi nghe anh nói.
Tề Duệ tiếp tục tiến lên một bước, giọng nói lạnh lùng của anh càng tàn nhẫn và vô tình, "Tôi có thể để người dì mất một tay của cô bị kết án tử hình.."? "Không!"
Tay phải Mộ Tư Nguyệt run lên, chiếc bình đập xuống đất, những mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.
Mộ Tư Nguyệt nhìn những mảnh vỡ trên sàn, cảm thấy càng hoảng loạn, cô chưa kịp phản ứng, thì giọng nói thờ ơ của Tề Duệ đã phát ra từ trên đầu cô.
"Bình sứ Hoàng đế Gia tộc Càn Long, Giá đấu giá Luân Đôn 36 triệu bảng.."
36 triệu.. bảng?
Mộ Tư Nguyệt nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ trên sàn nhà, hoảng loạn, "Tôi.."
"36 triệu bảng, Mộ Tư Nguyệt, cô sẽ trả tiền cho tôi như thế nào?" Tề Duệ bước thẳng đến, nhìn vào mắt cô.
Giọng nói của Mộ Tư Nguyệt run rẩy lo lắng, "Không, đó không phải do tôi cố ý, chính anh là người làm tôi sợ, nên tôi mới.."
"Cô căng thẳng à?" Tề Duệ cười nhạo một tiếng và giẫm chân phải lên những mảnh vỡ trên sàn nhà. "Bởi vì con số này đối với cô suốt đời cũng không với đến."
"Anh cố tình để tôi làm vỡ chiếc bình này!" Mộ Tư Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Để đạt được mục đích, có nhiều cách.." Tề Duệ dường như đang có tâm trạng tốt, với lấy đám tóc của cô tùy ý đùa bỡn.
"Cho dù cô chống cự thế nào, kết quả vẫn như nhau.. chỉ có thể tuân theo."
"Mộ tư Nguyệt, mỗi người đều có một cái giá. Cô có biết hay không bây giờ cô, rất đáng giá.." Ánh mắt của Tề Duệ quét qua bụng cô, nâng đôi môi mỏng và cười.
"Anh đến cùng là muốn làm gì!" Mộ Tư Nguyệt vô cùng khó chịu.
"Ký tên!"
Mộ Tư Nguyệt bị kéo đến Cục Dân Chính, đầu óc cô hơi trống rỗng, cô ngẩng đầu lên một cách kinh ngạc, "Tại sao.. tại sao lại cưới tôi?"
Cô nghĩ rằng anh ta chỉ cần có một đứa con, thân phận của Tề Duệ đáng giá hàng nghìn tỷ, là nhân vật không thể tiếp cận được, như thế nào mà bây giờ sẽ cưới cô, một công dân nghèo kiết xác.
"Tôi cần một người vợ và một người thừa kế, cô, rất phù hợp." Tề Duệ nhìn cô, ánh mắt hờ hững, giọng nói lạnh lùng.
Mộ Tư Nguyệt bị Tề Duệ nhét vào trong xe, tay cô vẫn đang chạm vào và vuốt vuốt cuốn sổ đỏ, ánh mắt thật không thể nào tin được
Quay sang nhìn người đàn ông đang nhắm nghiền đôi mắt, kết hôn? Kết hôn với một người đàn ông lạ.
Mộ Tư Nguyệt cúi đầu và nhìn chằm chằm vào bụng cô. Cô nghĩ về Tần Tương, Quý Thần và cha mẹ đã khuất của cô..
Có thể kết hôn với một người đàn ông như Tề Duệ ít nhất là may mắn hơn so với kết hôn với một người đàn ông 50 tuổi kia. Dù tự an ủi mình thế này nhưng khóe môi vẫn bất giác chua xót.
Mộ Tư Nguyệt lén nhìn những người đàn ông bên cạnh cô. Cô muốn xin ly hôn khi đứa trẻ chào đời. Cô và anh thận phận quá khác nhau, điều khiến cô lo lắng nhất là người đàn ông này có tính cách rất tồi tệ..
"Mộ Tư Nguyệt, cô giống như rất bất mãn với tôi." Anh đột nhiên mở mắt và nhìn cô không vui.
"Không!" Mộ Tư Nguyệt lắc đầu sợ chết, "Tổng giám đốc Tề, tôi chỉ.."
"Tề Duệ, sau này cô có thể gọi tên tôi." Tề Duệ đột nhiên ngắt lời cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, đáy mắt ánh lên một phần suy nghĩ sâu xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...