Hào Môn Ẩn Hôn Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã


Lễ Giáng Sinh đối với Trịnh Vũ lạc tới nói, cũng không có bất luận cái gì đặc biệt.
Bất luận là ngày hội gì cũng không thể làm cho cô không thoải mái, ngược lại, mỗi khi ăn thìét cô sẽ có một cảm giác chịu tội mãnh liệt.
Cô mua một ít quà, gọi taxi đi đến biệt thự của Cảnh Dật Nhiên.
Biệt thự chỉ có một mình Cảnh Dật Nhiên, có vẻ trống rỗng, trong lòng Trịnh Vũ Lạc cũng trống trơn giống căn biệt thự này.
“Chú Cảnh, con tới thăm chú.”
“Vũ Lạc, không phải nói không cần tới sao? Trời lạnh như vậy, con vẫn nên về nhà đi!”
Nhiều năm như vậy, mỗi khi đến ngày lễ tết, Trịnh Vũ lạc đều sẽ tới thăm, Cảnh Dật Nhiên mới đầu cũng rất lãnh đạm với cô, luôn cảm thấy là con bé này hại con trai mình.

Nhưng hắn cucng cảm thấy Trịnh Vũ Lạc cũng chịu áp lực rất lớn, lâu ngày thấy lòng người, cô đã không còn là đứa trẻ con tùy hứng làm bậy nữa.
Hiện tại, Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy Trịnh Vũ Lạc, tuy rằng chưa thân cận, nhưng cũng không có chán ghét lạnh nhạt như ban đầu.
Trịnh Vũ Lạc không cầu xin Cảnh Dật Nhiên tha thứ, bởi vì chính cô cũng không thể tha thứ cho chính mình, việc cô có thể làm, chính là đền bù cho sai lần của bản thân mình.
Lúc tết nhất lễ lạc, Cảnh Dật Nhiên đều là lẻ loi một mình.

Cảnh Trí không ở bên cạnh, cô liền thay Cảnh Trí hiếu thuận hắn, làm bạn với hắn, hy vọng có thể giảm bớt một phần thống khổ khi mất đi con cái.

“Chú Cảnh, con không sao, không lạnh.”
Trịnh Vũ Lạc cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Cảnh Trí cậu ấy…… Có tin tức gì chưa? Con quá vô dụng, đến bây giờ cũng chưa tìm được cậu ấy.”
Cảnh Dật Nhiên tuy rằng không đành lòng nhìn Trịnh Vũ Lạc không ngừng tìm kiếm, nhưng hắn đã được Cảnh Dật Thần dặn dò qua, bất luận là như thế nào cũng không thể để lộ ra tin tức Cảnh Trí đã trở lại, nếu không hai anh em Cảnh Duệ và Cảnh Trí đều sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn chỉ có thể làm bộ không biết gì cả lắc đầu, một chữ cũng không nhiều lời.
Trịnh Vũ Lạ không khả nghi, lúc cô hỏi câu này vốn dĩ cũng không có ôm bất luận hi vọng gì, thất vọng rất nhiều, giờ cô đã không dám có bất luận sự kỳ vọng gì.
“Chú, con thật xin lỗi, năm đó nếu không phải do cin…… Cảnh Trí cũng sẽ không bị người……”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Cảnh Dật Nhiên đem lời Trịnh Vũ Lạc nói đánh gãy, nhẹ giọng nói: “Vũ Lạc, con năm đó vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, không hiểu chuyện, chú tuy rằng hận con, nhueng hiện tại đã không còn hận.

Con về sau không cần tìm A Trí, lo cho cuộc sống của mình thật tốt.

Nên đi học rồi yêu.

Đừng làm chậm trễ chuyện của bản thân mình.”
Trịnh Vũ lạc khiếp sợ ngẩng đầu, cô nhìn khuôn mặt có chút tang thương, trong ánh mắt lập tức chứa đầy nước mắt: “Chú…… chú là ghét con sao? Sao con có thể không tìm cậu ấy, cậu cin chú đừng như vậy! Con bây giờ còn nhỏ, không cần yêu đương! Con cũng vẫn luôn ở trường học đọc sách! Con cái gì cũng không chậm trễ, là con đánh mất Cảnh Trí, con cần phải tìm cậu ấy trở về!”
“Không có, Vũ Lạc, con hiểu lầm, chú không ghét con, chú chỉ cảm thấy, việc của A Trí không thể trách con hoàn toàn.

Con chịu tội nhiều năm như vậy đã là đủ rồi."
Có lẽ là bởi vì đã tìm được Cảnh Trí, hơn nữa biết Cảnh Trí không tổn hao gì mà đang ở tại khách sạn, tâm tình của Cảnh Dật Nhiên tốt hơn lúc trước mấy chục lần.
Con trai nếu đã trở lại, vậy khi không có lý gì mà bắt cô bé Trịnh Vũ Lạc đi khắp nơi bôn ba chịu tội.
“Con nên sống hạnh phúc, tựa như Vũ Vi và Mộc Đóa, tìm một tiểu tử nào đó rồi yêu đương, cùng nhau đi dạo phố, uống cà phê, xem phim điện ảnh.

Con nhìn bản thân xem, có chỗ nào là giống thiếu nũe mười sáu tuổi không? Mau ăn tết, rồi đi mua quần áo đẹp cho mình, đừng chỉ suốt ngày mặc quần áo màu xám, thiếu nữ nên mặc đồ tươi sáng một chút.”
Mười sáu tuổi, đúng là lứa tuổi tươi đẹp sáng lạn nhất của đời người con gái, ở tuổi này, đều sẽ thử một khoảng thời gian yêu đương ngây ngô, người khác đều cùng bạn trai rất lãng mạn, chỉ có Trịnh Vũ Lạc vẫn luôn lẻ loi một mình, đừng nói đến việc yêu đương, mà ngay cả bạn bè cũng không có dù chỉ một người.
Trịnh Vũ lạc bị Cảnh Dật Nhiên nói đến việc yêu đương, trên mặt nứ điểm ngượng ngùng cũng không có, bởi vì trong cô chưa bao giờ có loại tình cảm này, ai cô cũng không thích, ai cũng không để ý, chỉ ngóng trông có thể mau chóng tìm đem Cảnh Trí trở về, không cho cậu ấy ở một mình bên ngoài chịu khổ.
Trước kia cô cũng rất yêu cái đẹp.

Thích mặc quần áo đẹp.


Tết bím tóc nơ xinh đẹp, nhưng hiện tại những thứ như quần áo đẹp đó ở trong mắt cô đều mất đi sắc thái, quần áo của cô phần lớn đều là tùy ý mà mua.

Cô đã không còn để tâm đến bản thân.
“Chú Cảnh, chú không cần khuyên con, con đã làm sai vài chuyện, nên gánh vác trách nhiệm, con sẽ tiếp tục tìm cậu ấy.

Nếu chú biết đại khái vị trí của cậu ấy thì nhất định phải nói ch con biết!"
Trịnh Vũ Lạc nói xong, cắn môi đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Chờ khi cô về đến nhà, lại phát hiện rq trong túi tiền của chính mình không biết từ khi nào có một tờ giấy!
Tờ giấy rõ ràng viết: Ngươi cô muốn tìm, đã về nước.
Mấy chữ ít ỏi này, lại làm cho lòng của Trịnh Vũ Lạc rung mạnh!
Cô lập tức ngẩng đầu ra hướng ngoài cửa sổ, đường phố bên ngoài, tuyếy rơi dày, một bóng người cũng không có.
Là ai?!
Ai để tời giấy vào túi xách của cô?
Người cô muốn tìm, chỉ có Cảnh Trí, cậu ấy đã đã trở lại sao?
Sao có thể!
Trịnh Vũ Lạc đem tời giấy kia gắt gao nắm hặt trong lòng bàn tay, móng tay véo vào thịt cô, nhưng cô vẫn chưa tỉnh.
Cảnh Trí đã trở lại?

Trong đầu cô chỉ có một câu lặp lại luẩn quẩn.
Thật lâu sau, tâm tình kích động của cô mới dần dần bình phục.
Cảnh Trí trở về, người khác sao lại biết? Tại sao biết cô vẫn luôn tìm kiếm Cảnh Trí?
Trừ bỏ người quen biết ra, người khác ai cũng không biết việc năm đó, cũng không có người biết cô hàng năm không ở nhà là đi tìm Cảnh Trí, hàng xóm thân thích đều cho rằng cô giống Vũ Vi, là đi ra ngoài du học.
Nhưng là, mặc kệ thế nào, việc này đều mang đến hy vọng cho Trịnh Vũ lạc.
Bảy năm rồi, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy trước mắt xuất hiện một tia sáng.
Cô một lần nữa mặc áo khoác, không màng sự khuyên can của cha mẹ, một lần nữa đi ra ngoài trong khi ngoài trời tuyết rơi nặng trắng xoa.
Đã có người đưa cho cô tờ giấy, lần sau khẳng định sẽ còn tờ giấy khác!
Cô không biết đối phương rốt cuộc là ai, rốt cuộc có ý đồ gì, chỉ là cô không muốn buông tha cơ hội này.
Tuyết rơi dày vào lễ Giáng Sinh, Cảnh Trí không có nhàn rỗi, cậu lại nhận được tin tức cụ thể của mất người nhân viên nghiên cứu virus ở chỗ Thư Âm, sau đó liền vội vàng đi báo thù.
Cậu thời gian qua bị những con người đó lăn lộn cho rất thảm, hiện tại thật vất vả mới có năng lực phản kích, như thế nào cũng muốn giết bọn họ một cách thống khoái mới được!
Những người nghiên cứu khoa học biến thái này giết không sót một người, tốt nhất là nên chết tất không chừa một ai, nếu không về sau không biết sẽ còn có bao nhiêu trẻ con bị bọn họ hại!
Trong lớp tuyết rơi nặng, Cảnh Trí thấy được một hình bóng quen thuộc, đằng sau cái thân ảnh kia, còn có hai cái đuôi lặng yên không một tiếng động đi theo, hai cái đuôi này chính là mục tiêu lần này cậu xử lý.
Cảnh Trí khẽ nhíu mày, Trịnh Vũ Lạc!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui