Trịnh Vũ Lạc và Trịnh Vũ Vi tính cách đều không giống Trịnh Luân, Trịnh Luân ôn nhu nhát gan, nói chuyện đều nhỏ giọng, chưa bao giờ sẽ mưu toan trêu chọc thị phi.
Nhưng cặp song sinh này lại có lá gan rất lớn, Bùi Tín Hoa vì không muốn hai cháu gái của mình có tính cách hướng nội và không thích giao tiếp như Trịnh Luân, cho nên bà cố ý dạy hai đứa phải thật kiêu căng, cho nên tính cách của hai cô bé đều rất hoạt bát, háo thắng.
Hai chị em đều rất hâm mộ Cảnh Duệ, đến đây chỉ chờ được nhìn Cảnh Duệ.
Với lại không chỉ có như thế, ngay cả Cảnh Trí cũng không lây cảm cho hai cô!
Phải biết rằng, Mộc Sâm đối xử với hai cô rất tốt, mỗi lần đều sẽ khen hai cô xinh đẹp hiểu chuyện, cho nên ai chọc đến Mộc Đóa đều sẽ gặp phiền phức.
Bất quá,cả hai chị em đều có giáo dưỡng, Bùi Tín Hoa và Ngô Tư đem hai cô coi như bảo bối mà chiều, nhưng lại không nuông chiều đến kiêu căng.
Cho nên đi vào trong nhà Cảnh Duệ, hai chị em cô đều rất lễ phép với Thượng Quan Ngưng, quy củ ngồi ở chỗ kia ăn.
Bất quá, mặc kệ ngồi bao lâu, hai chị em đều không chịu đi.
Cảnh Duệ vừa rồi chỉ lộ ra cái mặt, hơn nữa chỉ nhìn Cảnh Trí liếc mắt một cái, còn lại những người khác đều không nhìn, trực tiếp đi theo Cảnh Dật Thần vào thư phòng.
Này sao được, còn chưa được cùng thần tượng nói hai câu, thật vất vả mới nhìn thấy anh Cảnh Duệ một lần, không thể cứ như vậy buông mà tha!
Hơn nữa bởi vì lúc người Trịnh gia đã từng trong lúc quá vui vẻ mà nói muốn cho một người trong hai chị em cô gả cho Cảnh Duệ, cho nên cô bé đã có cảm giác Cảnh Duệ là của các cô!
Ngày thường trong trường sẽ thường xuyên có bạn học tặng giấy tặng quà, lời thề son sắt nói thích các cô, muốn cưới các cô, lúc ấy, hai chị em đều sẽ rất khinh thường nói cho người theo đuổi: Chúng tôi đã có người để cưới!
Hai bé cũng không biết cưới là gì.
Nhưng nói ra lại cảm thấy rất tự hào.
Cảnh Duệ cũng không biết chính mình bị hai nha đầu mới chín tuổi nhớ thương, cậu không có ấn tượng gì lắm, dung mạo cũng không có gì nổi bật.
Bởi vì mẹ của cậu chính là người phụ nữ đẹp nhất, đẹp từ trong ra ngoài, kể cả dung mạo lẫn khí chất.
Đã chín năm chôi qua nhưng năm tháng căn bản không để lại dấu vết gì trên mặt Thượng Quan Ngưng.
Cô vẫn trẻ như cũ, thoạt nhìn tràn ngập tinh thần phấn chấn và sức sống.
Cha của cậu lại càng anh tuấn không tì vết, năm tháng mang đến cho ông ấy là mị lực và khí chất cao quý ngqfy càng được tích lũy, danh vọng của Cảnh Dật Thần ở thành phố A thậm chí đã lan ra đỉnh điểm của toàn cầu, đi ra ngoài đã có rất nhiều người đều phải kiêng nể.
Ở trong mắt Cảnh Duệ, không có người phụ nữ nào xinh đẹp khí chất như Thượng Quan Ngưng, không người đàn ông nào anh tuấn mị lực như Cảnh Dật Thần.
Tâm tính cậu trầm ổn mà thành thục, mười hai tuổi tuổi đã trải qua mưa gió hơn nhiều người.
Trịnh Vũ Lạc và Trịnh Vũ Vi, ở trong mắt người khác là cặp chị em song sinh xinh đẹo đáng yêu, nhưng ở trong mắt Cảnh Duệ thì các cô bất quá cũng chỉ là hai đứa con gái mà thôi, cũng không có chút nào gọi là xinh đẹp.
Cho nên, cậu căn bản là không để ý đến các cô.
Nhưng trong nhà có nhiều người như vậy, cậu thật sự không thích ứng được mà cũng không thích luôn.
Cậu là trở về chơi với Thượng Quan Ngưng, không phải chơi với đám trẻ con này.
Bất quá, chờ khi cậu ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Thượng Quan Ngưng bị bọn nhỏ vây quanh, trên mặt cười rất vui vẻ, cậu lập tức liền quyết định không chơi với Thượng Quan Ngưng.
Có lẽ, cô căn bản là không cần đứa con trai này làm bạn.
Cảnh Duệ thần sắc đạm mạc gật đầu với Cảnh Dật Thần, làm lơ đám người bgồi ở phòng khách, kéo cửa đi ra ngoài.
Thượng Quan Ngưng nôn nóng đứng lên: “Duệ Duệ, con đi đâu vậy? Vừa mới về nhà sao mà lại đi ròi?”
Cảnh Duệ bước chân dừng lại, cậu chậm rãi xoay người, nhàn nhạt nhìn Thượng Quan Ngưng, dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Con không thích trong nhà có người xa lạ, về sau không nên tùy ý cho người lạ vào nhà.
Con về Cảnh gia ở, có việc gì thì mẹ tìm con, con sẽ ở thành phố A ba ngày.”
Cái duy nhất mà cậu khác với Cảnh Dật Thần là Cảnh Duệ rất thích cô tịch và hắc ám, không thích náo nhiệt.
Cảnh gia chiến diện tích cực lớn ở giữa sườn núi, yên tĩnh trống trải, rất thích hợp với cậu, cho nên cậu rất thích ở trong nhà.
Thượng Quan Ngưng lại bởi vì Cảnh Duệ nói mà trong lòng đau xót.
Cô đã càng ngày càng không hiểu con trai!
Thắng bé lớn lên, cũng đã thích ứng với sự thay đổi thật lớn.
Nửa năm chỉ có thể thấy mặt con trai, nhưng mỗi lần gặp mặt cũng chỉ thấy cái cảm gíac xa lạ!
Cái này làm cho Thượng Quan Ngưng cảm thấy có chút khủng hoảng!
Cô biết Cảnh Duệ không thích trong nhà có người ríu rít nói chuyện, trên thực tế, Cảnh Dật Thần cũng không thích.
Cảnh Dật Thần có thể chịu đựng việc trẻ con vào nhà chỉ là bởi vì cô thích có trẻ con nói chuyện với cô mà thôi.
Hiện tại, Cảnh Duệ tình nguyện đi vào ở phần biệt thự trống của Cảnh gia, cũng không muốn ở nhà trụ.
Cô, làm sai sao?
Đây đều là con của Triệu An An, con của Trịnh Luân, con của Tiểu Lộc, cô sao có thể đuổi bọn chúng ra ngoài?
Cảnh Duệ đạm mạc nói xong, sau đó xoay người vào thang máy, biến mất trong tầm mắt Thượng Quan Ngưng.
Cậu đã rất nhiều ngày đều không thể nghỉ ngơi tốt, vết thương bên ngoài trên cơ bản đã khép lại.
Nhưng lúc trước huấn luyện, đã tổn thương tới nội tạng của cậu.
Bác sĩ đã dặn dò qua là không thể để bị thương lại, cần phải nghỉ ngơi một khỏng thời gian.
Thượng Quan Ngưng nhìn thân ảnh con trai biến mất, trong lòng liền khó chịu và thống khổ nói không nên lời.
Cô tự trấn định quay đầu lại, miễn cưỡng cười cùng mấy đứa trẻ nói: “Đã khuya rồi, ta làm tài xế đưa các con về nhà nhé."
Mấy người trong pòng khách đều hai mặt nhìn nhau.
Những lời vừa rồi Cảnh Duệ nói bọn họ đều nghe rõ ràng rành mạch, thái độ kia quả thật lạnh nhạt giống như người mây vậy.
Cậu thế nhưng không e dè liền ghét bỏ bọn họ!
Hơn nữa giống như chính là bởi vì ghét bỏ bọn họ, nên không chịu ở lại với,Thượng Quan Ngưng!
Đây chính là mẹ ruột của cậu, vậy mà còn lãnh đạm như vậy, đối với bọn họ, hắn có thể tốt hơn một chút được không?
Tuy rằng không phải lần đầu tiên bị Cảnh Duệ vô tình, nhưng mỗi một lần thấy thì đều làm cho bọn họ chấn động một lần, tan nát cõi lòng một lần.
Bọn họ tất cả đều ngoan ngoãn rời đi, dù sao không có Cảnh Duệ, ở nhà chơi căn bản là không vó ý nghĩa gì, bọn họ chỉ muốn tới gặp Cảnh Duệ.
Năm người đi vào thang máy, Cảnh Trí rốt cuộc cũng nhịn không được mà bạo phát.
“Các cậu đều không biết xấu hổ, anh trai tôi thật vất vả trở về một lần, các cậu tới làm gì? Hiện tại hay rồi, anh ấy ghét bỏ các cậu cũng không sao, nhưng lại không chơi với tôi luôn, đặc biệt là Trịnh Vũ Lạc và Trịnh Vũ Vi! Hai người đều cút xéo cho tôi, dám để ý đến anh trai tôi, tôi đánh chết các cậu!”
Từ lúc một tuổi, Cảnh Trí liền nhìn hai,chị em này không vừa mắt, hơn nữa là càng ngày càng không vừa mắt!
Mặc cho hai chị em học càng ngày càng xinh đẹp, nhưng Cảnh Trí lại vẫn chán ghét các cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...