“Còn đang tra, có tin chính xác sẽ nói cho cậu.
Thân phận của hắn ta có vấn đề đây là điều khẳng định, nhưng cụ thể còn cần có thời gian để tra.
Hắn ta rất cẩn thận, làm việc không để lại nhược điểm, rất thích hủy diệt chứng cứ.
Hơn nữa hắn ta ngày thường ru rú trong nhà, không hay cùng người khác kết giao, không có bất luận bạn bè gì.
Hắn ta hiện tại tuy rằng ở trường học làm thầy giáo, nhưng lại thường xuyên xin nghỉ ốm, không hay lên trường học.”
Giọng nói Cảnh Dật Thần nhàn nhạt, không có bất luận cảm xúc gì.
Bất quá, quả thật anh vẫn rất để bụng đối với việc của Cổ Thiên Việt, hiệu suất điều tra cũng khá cao.
Người bị hại là Trịnh Luân, không chỉ có Trịnh Kinh thống khổ vạn phần, Thượng Quan Ngưng biết được việc Trịnh Luân trúng độc đã rất nhiều lần tới bệnh viện thăm
Nếu không phải cô ất biết hiện tại tình huống Trịnh Luân thật không tốt, không thể nói chuyện không thể cử động, không thích hợp để gặp người ngoài thì cô đã sớm đi tới bệnh viện.
“Tôi tra được trong đó có một cái manh mối khá trọng yếu đó chính là, gần mười năm trước, người tiếp xúc tương đối gần vớu hắn chỉ có một người, đó là Trịnh Luân.”
Trịnh Kinh có chút kinh ngạc: “Chỉ có một mình Luân Luân?!”
Cổ Thiên Việt không am hiểu việc giao tiếp, cả nhà bọn họ đều là biết, nhưng Trịnh Kinh không nghĩ tới, Cổ Thiên Việt mười năm đều không giao tiếp với bất kì vạn bè gì!
Hắn ta đột nhiên tiếp cận Trịnh Luân, việc này hiển nhiên rất quỷ dị!
“Còn có, trong nhà hắn trước mắt không có phát hiện ra độc tố gì, cho nên độc rất có thể là có người đưa cho hắn định kỳ, bất quá trước mắt còn chưa tìm được người đưa độc, việc này chắc cần phải trờ hai ngày xem xét "
Trịnh Kinh trong lòng “Lộp bộp” một chút, quả nhiên còn có đồng lõa!
“Vậy……Cha mẹ Cổ Thiên Việt có tham dự vào chuyện này hay không?”
Cảnh Dật Thần cho hắn một câu khẳng định chắc chắn: “Không có.”
“Không có?” Trịnh Kinh có chút khó có thể tin, “Sao lại như thế? Những điểm tâm đó đều là do tự tay mẹ của Cổ Thiên Việt làm!”
“Mẹ của Cổ Thiên Việt, năm nay bốn mươi chín tuổi, là giáo viên lâu năm ở trường đại học X, ở trong trường học rất tốt, theo biểy hiệm mà Triệu An An dạy học thấy thì bà không phải là một giáo viên nghiêm khắc, dễ mềm lòng, hơn nữa bà ấy còn hay giúp đỡ học sinh khó khăn, rất được học sinh yêu mến."
“Cha của Cổ Thiên Việt, tên là Cổ Anh Kiệt, năm nay năm mươi mốt tuổi, cũng là giáo viên lâu năm ở trường đại học X giống như Ngô Tư, ông ấy cũng không khó tính, rất thích giúp đỡ học sinh ngèo khổ.
Tình cảm vợ chồng họ rất tốt, nhân duyên cũng rất tốt, không có khắt khe với học sinh, cũng chưa bao giờ hành hạ động vật đến chết, mỗi năm trường học tổ chức kiểm tra tâm lý thì kết quả đều rất bình thường, không có khuynh hướng vặn vẹo.”
Trịnh Kinh liền hiểy rõ, ý Cảnh Dật Thần là, hai vợ chồng này đều là người bình thường, không có khuynh hướng giết người.
“Mặt khác, tôi đặt máy nghe trộm ở Cổ gia, đoạn đối thoại của Cổ Anh kiệt và Ngô Tư không có bất luận vấn đề gì, một lát tôi sẽ kêu A Hổ đem đoạn ghi âm cho cậu, cậu có thể tự mình nghe."
Tính cách đơn thuần, không dễ dàng làm người khác tin tưởng, thực tế nhất vẫn là chứng cứ thực tại.
Và ghi âm là chứng cứ rõ nhất.
“Đượ! Thật tốt quá!”
Trịnh Kinh có chút kích động, có đoạn ghi âm là tốt nhất!
Không biết Cảnh Dật Thần là như thế nào làm được, Trang bị máy nghe lén ở Cổ gia khá khó khăn, bởi vì Cổ Thiên Việt trừ việc đi đến Trịnh gia, thì căn bản không ra khỏi cửa, suốt ngày đều ở trong nhà, Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư hai ngày này cũng không không đi đâu, toàn ở nhà.
Dưới tình huống cả ba người đều ở nhà, thế nà còn có thể đi vàocài máy nghe trộm, thật sự lợi hại!
Chính tự Trịnh Kinh căn bản là làm không được, nếu không hắn cũng đã sớm bắt được một ít chứng cứ.
“Cổ Thiên Việt không làm giáo viên ở đại học X, mà lại làm giáo viên ở một khu nghệ giáo, lấy bằng cấp và năng lực của cha mẹ hắn, cho hắn nhận chức ở đại học X là không có vấn đề.
Nhưng hắn lại lựa chọn làm bên Nghệ giáo, bởi vì nghệ giáo quản lý rời rạc hơn so với đại học X rất nhiều, mặc dù không đi dạy cũng không sao, tư cách của giáo viên vẫn được giữ lại."
Thủ hạ của Cảnh Dật Thần đã tra được rồi phản hồi trở lại, nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, cho nêb mới điều tra được một ít
Anh lợi dụng tư duy logic của chính mình, để phán đoán cả nhà Cổ Thiên Việt.
“Cổ Thiên Việt có chướng ngại nghiêm trọng về việc xã giao, bệnh tự kỷ rất rõ ràng, hắn căn bản không thể làm giáo viên, thời thơ ấu của hắn khẳng định là đã trải qua việc gì đó đặc biệt.
Cổ Thiên Việt không có khả năng có bệnh tự kỷ và khuynh hướng biến thái.
Nhưng thông tin trước mắt tra được đều khá ít, còn chưa tra ra được thời thơ ấy đã phải trải qua việc gì.”
Trịnh Kinh cảm thấy, Cảnh Dật Thần nhanh như vậy đã tra ra nhiều cái như vậy đã không dễ dàng.
Chính hắn cũng điều tra Cổ Thiên Việt, nhưng chỉ tra được một mặt tương đối của Cổ Thiên Việt, việc hắn có vấn đề thì mọit chút cỹng không tra được!
Bất quá, Cảnh Dật Thần nhắc tới thời thơ ấy của Cổ Thiên Việt, nhưng thật ra lại làm Trịnh Kinh nhớ tới việc hắn ta trước kia cùng Trịnh Luân là bạn học.
“Cảnh thiếu, Cổ Thiên Việt đã từng rất nhiều lần tiếp xúc với Luân Luân, theo lời em gái tôi nói thì gắn ta một người bạn cũng không có, nhưng lại nguyện ý làm bạn với Kuân Luân, anh nói xem, có thể là hắn ta sinh ra hận ý với em gái tôi không?”
“Không chắc.”
Cảnh Dật Thần không thể dễ dàng phán đoán.
Vừa rồi làm ra phán đoán, đều là căn cứ vào tư liệy tra được mà suy đoán ra, với năng lực của anh, sut đoán có xác xuấ 99% trở lên, nhưng Trịnh Kinh suy đoán cũng chỉ là suy đoán, không có tính chất thực tế để căn cứ.
“Hai ngày về sau tôi cho cậu hồi đáp.”
Cảnh Dật Thần nói xong, liền tắt điện thoại
Anh điều tra những việc phức tạp như vậy, thông thường chỉ cần ba bgày là ổn.
Mà việc của Cổ Thiên Việt mặc dù có chút khó giải quyết, nhưng đối với Cảnh Dật Thần mà nói, cũng không khó khăn.
Tắt điện thoại, Trịnh Kinh rất nhanh liền nhận được bưu kiện mà A Hổ gửi tới.
Bưu kiện chính là ghi âm.
Hắn cẩn thận nghe xong một lần, sau đó đu vào phòng bệnh, cho cha mẹ và Trịnh Luân nghe.
Bùi Tín Hoa nghe xong, sự bức bốu tích tụ trong lòng cũng hơi hơi tiêu tán một ít.
Trong đoạn ghi âm, đều là Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư nói chuyện, hai người bọn họ nhiều lần nhắc tới Trịnh Luân, đoạn đối thoại đều rất quan tâm đến hôn sự của Trịnh Luân và Cổ Thiên Việt, hiển nhiên bọn họ rất chờ mong Trịnh Luân có gả, rất chờ mong hôn lễ của con trai.
Người hạ độc không có khả năng là bọn họ.
Nếu không trong giọng nói sẽ có sự chờ mong như vậy, và căn bản sẽ không muốn cho Trịnh Luân gả qua
Bùi Tín Hoa cảm thấy, ít nhất việc này chứng minh, người bạn Ngô Tư của bà không hề có vấn đề, chứ không phải do Ngô Tư cố tình an bài.
Nhưng là, nếu thân cận là ngẫu nhiên, vậy Cổ Thiên Việt và Trịnh Luân gặp nhau cũng là ngẫu nhiên, hắn vì cái gì mà muốn hại Trịnh Luân?
Trịnh Luân không có nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ là vẫn có thiện cảm với cha mẹ của Cổ Thiên Việt, mỗi lần thấy Cổ Thiên Việt cô đều thấy hắn toát ra một loại cản giác quỷ dị, tuy rằng rất nhạt nhẽo nhưng cũng là có.
Nhưng khi cô nhìn thấy cha mẹ của Cổ Thiên Việt thì lại không có cái loại cảm giác quỷ dị này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...