Trịnh Kinh biết Bùi Tín Hoa mất mát, hắn cười cười, nói: “Cô ấy khá tốt, có thể ăn có thể ngủ, không có chút nào gọi là uể oải của bệnh ung thư, chữa bệnh cho cô ấy toàn là những bác sĩ hàng đầu, tình trạng trước mắt của cô ấy vẫn rất ổn định."
Bùi Tín Hoa thở dài: “Ai, đúng là đứa bé đáng thương, tính cách con bé rất tốt, đổi lại là bà thì chưa chắc đã vui vẻ ăn ngon ngủ kĩ được."
Sau khi bà biết được Triệu An An bị bệnh thì oán niệm đối với việc Triệu An An không chịu gả cho con trai bà mà gả cho Mộc Thanh lập tức liền tiêu tán.
Bà hiện tại cuối cùng biết Triệu An An vì cái gì mà luôn không chịu gả chồng, hóa ra là sợ hãi bệnh tật của mình sẽ làm chậm trễ cuộc đời người ta.
Bùi Tín Hoa lúc đầu cũng mất đi con gái, bà biết cái cảm giá đau đớn này, chỉ sợ Triệu Chiêu hiện tại còn thống khổ gian nam hơn ai khác.
Con cái đều là máu thịt trên người mẹ rơi xuống, bị va chạm đều sẽ đau lòng không thôi, nếu không có con, thì cái loại cảm giác này đau đớn không thua gì bị người khác cắt đi thịt của mình, đau đến tê tâm.
Bà liền nghĩ, về sau Trịnh Kinh cưới vợ, bà sẽ coi con dâu như con gái cuea mình, đều là do cha mẹ cực khổ nuôi lớn, gả vào Trịnh gia thì phải đối cử tốt với người ta.
Mai sau bà nhất định sẽ không làm một người mẹ chông ác độc.
Bất quá, chuyện này còn phải chờ Trịnh Kinh tìm được người kết hôn mới được.
“Con trai, mẹ nhờ người giới thiệu cho con vài đối tượng, con bớt chút thời gian đi gặp đi.”
Trịnh Kinh quyết đoán lắc đầu: “Không, mẹ, con không rảnh, công việc của con rất bận!”
Bùi Tín Hoa sẽ không bị hắn lừa, duỗi tay đánh bả vai hắn một chút, trừng mắt nhìn hắn liếc một cái: “Đừng tìm lấy cớ! Lần này giới thiệu cho con một cô gái không tồi, học pháp ý, cũng khá hợp với ngành nghê của con, các con về sau sẽ có tiếng nói chung."
Học pháp y?
Ở thành phố A còn có nhân viên pháp y nào mà hắn không quen biết sao?
Bất quá, ở thành phố A có bảy bác sĩ pháp y là nữ.
Trừ một người đã kết hôn thì còn sáu người chưa kết hôn, không biết Bùi Tín Hoa định giới thiệu cho hắn cô nào.
Mặc kệ là người nào, hắn đều không thể đi gặp mặt.
Bằng không chẳng phải là hại con gái nhà người ta hay sao.
Trịnh Kinh hít sâu một hơi, dùng ngữ khí có chút nghiêm túc nói: “Mẹ, bác sĩ pháp ý nữ ở thành phố A con đều quen, nhưng con đều không thích mấy cô ấy, mặc kệ người mà mẹ giới thiệu là ai, con đều sẽ không đi.
Việ.
Này không liên quan tới công việc, con từ trước đến này không có cảm giác gì với nhưcng người phụ nữ này.”
Bùi Tín Hoa lại tức lại hỏi: “Vậy con thích người như thế nào? Con thích mẫu người như thế nào.
Mẹ liền đi tìm cho con!"
Trịnh Kinh trầm mặc một lát, mới nhẹ giọng mở miệng nói: “Con thích loại như thế nào, không phải mẹ là người rõ ràng nhất sao?”
Bùi Tín Hoa lạnh lùng nói: “Mẹ nói là không được! Luân Luân em gái con!”
Bà biết, bà biết trong lòng Trịnh Kinh vẫn luôn nhớ thương Trịnh Luân!
Bùi Tín Hoa sắp bị con trai làm cho tức điên rồi!
Đã hơn ba mươi tuổi rồi, sao còn không hiểu nỗi khổ của người làm mẹ của bà! Sao còn không giểu cách đối nhân cử thế!
Nhưng mà, thứ làm Bùi Tín Hoa muốn ngất xỉu chính là lời kế tiếp mà Trịnh Kinh nói.“Mẹ, con muốn cưới cô ấy.
Chúng con không có quan hệ huyết thống, con có thể cưới cô ấy."
Bùi Tín Hoa không dám tin vào lỗ tai của mình!
“Con con…… Con nói cái gì?! Con nói lại cho ta nghe một lần!”
“Con muốn cưới cô ấy, biến cô ấy thành con dâu của mẹ, để cô ấy,sinh cho mẹ một đứa cháu trai, mẹ...đây là chuyện tốt, như vậy Luân Luân sẽ luôn ở bên cạnh mẹ, sẽ không phải gả cho người khác."
“Bang”!
Bùi Tín Hoa liền trực tiếp dáng cho con trai một bạt tai!
Cả người bà đều đang run rẩy, ngay cả giọng nói cũng ở phát run: “Con không được chạm đến một ngón tay của Luân Luân! Con bé là em gái con, con còn dám nói hươu nói vượn, ta sẽ đánh chết con! Nó gả sang nhà người khác cũng được, chẳng lẽ sau khi nó gả chồng thì ta sẽ không còn là mẹ nó nữa sao? Ta không cần dùng phương thức này để cho nó luôn ở bên ta.
Chưa ai nghe nói là bởi vì không muốn con gái xuất giá xa mình mà để con gái cưới con trai mình! Toàn bộ lý do của con là vô dụng!"
Trong lòng bà đương nhiên không muốn để Trịnh Luân xa mình, nhưng không bỏ được cũng phải bỏ!
Cho dù con gái của bà còn sống thì bà cũng sẽ gả chồng cho nó, không thể để con gái ở nhà cả đời, như vậy không phải yêu thương con gái, mà là hại con bé!
Đối xử với Trịnh Luân cũng như thế, Bùi Tín Hoa không cho rằng sẽ đem con gái gả ra ngoài, hoàn toàn ngược lại, bà vì có thể vì muốn gả con gái đến chỗ tốt mà hỏi thăm không ít mấy đứa con trai chưa lập gia đình.
Trịnh Kinh bị Bùi Tín Hoa dáng cho mọt cái tát, căn bản là không né tránh.
Trên mặt hắn nóng rát, hiển nhiên là Bùi Tín Hoa thật sự tức giận, cho nên hạ thủ rất nặng tay.
Trong lòng anh có chút áy náy, đối với mẹ mình tràn ngập sự hối lỗi.
Bùi Tín Hoa là thật sự coi Trịnh Luân như con gái mình, hoàn toàn bất đồng với cảm tình của anh đối với Trịnh Luân, anh vẫn luôn có ý thức cảm thấy, Trịnh Luân quả thật là Thất Thất, cô không phải là em gái ruột của mình, nếu hắn thật sự vẫn luôn coi cô như em gái ruột, thì sao có thể yêu cô!
Trịnh Kinh thẳng tắp đứng ở nơi đó, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định: “Mẹ, nếu những lý do thoái thác này đều không dùng được, như vậy con sẽ không giải thích bất cứ cái gì.
Con khẳng định là muốn cưới cô ấy, hơn nữa cũng có biện pháp cưới cô ấy, chẳng qua biện pháp này khẳng định sẽ làm mẹ và cha thương tâm, không đến mức bất đắc dĩ thì con cũng không dùng.”
Bùi Tín Hoa đã bị con trai là cho tức chết rồi, sắc mặt bà có chút trắng bệch, duỗi tay chỉ vào Trịnh Kinh, ách giọng nói: “Được..thật ngang ngạnh, còn dám uy hiếp ta! Hôm nay ta liền đem những lời nói đó đặt ở nơi này, hai đứa nếu muốn ở bên nhau thì ở.
Trừ khi ta chết!”
Trịnh Kinh hơi hơi cứng lại, ngữ khí có chút bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ có đừng nói lời khó nghe như vậy không, cái gì mà chết mới sống, lời nói như thế này không thể tùy tiện nói ra.”
“Con nghĩ ta chỉ tùy tiện nói ra thôi?”
Bùi Tín Hoa hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu hai đứa dám làm bậy, ta sẽ chết cho hai đứa xem! Trên đời này cũng không phải chỉ còn lại có hai đứa, con về sau cách xa Luân Luân một chút đi, con bé không hiểu chuyện, đã bị con dạy hư! Trước kia nó là một đứa nghe lời!"
Bùi Tín Hoa nói xong, liền lạnh mặt thở phì phì đi rồi.
Trịnh Kinh nhìn bóng dáng của bà không khỏi cười khổ, xem ra muốn cưới Trịnh Luân là rất khó khăn, kế hoạch ban đầu nên điều chỉnh một chút, bằng không sau này cho dù có cưới Trịnh luân thì Bùi Tín Hoa sẽ rất tức giận.
Trịnh Luân ở trong phòng của mình, nghe được mẹ và anh tranh chấp, mặc dù có một chút không có nghe rõ, nhưng những lời cuối cùng hai người nói thì vì phẫn nộ mà giọng rất to, cho nên cô đã nghe,được đại khái.
Cô biết, anh nói với mẹ rất thẳng thắn, sau đó lại bị mẹ kịch liệt phản đối.
Cô ôm nhưng con thỏ nhung bông ở góc tường, có chút khổ sở, lại có chút tự trách.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...