Cảnh Dật Thần cũng không để bụng chiếc áo khoác sang quý bị con trai làm bẩn, hắn quấn chặt con trai một chút, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của bé.
“Không sao, đã bỏ lỡ một lần thì lần sau sẽ không mắc sai lầm giống vậy nữa.
Hôm nay con đã làm rất tốt, ba rất tự hào về con.
”
Giọng điệu cảu hắn mềm nhẹ, mang theo nồng đậm tình thương của người ba, một chút cũng không tiếc ca ngợi Cảnh Duệ.
Hắn cùng không giống Cảnh Trung Tu, ông kể cả vừa lòng hắn cũng sẽ không khen hắn, ông chỉ thích dùng cách gièm pha để khích lệ con cái.
Cảnh Dật Thần có bóng ma đối với phương thức giáo dục này, từ nhỏ hắn đã có khát vọng mãnh liệt muốn đạt được sự cổ vũ của ba, hắn cảm thấy, cổ vũ so với đả kích càng có thể khích lệ lòng người, cũng càng ấm áp hơn.
Cho nên, phần lớn thời gian hắn đều cổ vũ Cảnh Duệ, chỉ lúc Cảnh Duệ thật sự làm không tốt hắn mới nói không hài lòng.
Có ba cổ vũ cùng che chở, vết thương trong tâm hồn nhỏ bé của Cảnh Duệ rất nhanh được chữa lành.
Nhưng từ nay về sau, bé cũng trưởng thành hơn rất nhiều, hơn nữa, chuyện này để lại hai di chứng rõ ràng nhất đối với bé đó là: Chán ghét bị người chạm vào và máu lạnh.
Lần đầu tiên có lòng tốt với người khác liền chịu đả kích mãnh liệt, so với bất kì sự giáo dục nào của Cảnh Dật Thần thì có hiệu quả hơn nhiều.
Thế giới của những đứa trẻ bình thường đều tràn đầy sự vui vẻ, những việc không vui đều sẽ quên rất nhanh.
Cảnh Duệ có ba bảo vệ và cổ vũ thì rất nhanh đã vui vẻ trở lại, nhìn đu quay cao chọc trời ở công viên trò chơi, hứng thú bừng bừng nói: “Ba ơi, ba dẫn con đi chơi đi!”
Quả nhiên vẫn là một đứa bé, được một lát liền hoạt bát trở lại, Cảnh Dật Thần đang moi hết ruột gan nghĩ cách dỗ dàng con trai, kết quả lại không cần đến!
Hắn nhìn thoáng qua công viên trò chơi náo nhiệt, trên mặt cũng lộ ra ý cười: “Được, ba đưa con đi chơi.
”
Chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của hắn, mặc kệ Cảnh Duệ muốn làm cái gì, Cảnh Dật Thần đều sẽ đáp ứng.
Hắn cái gì cũng có thể cho đi, chẳng sợ ngày mai Cảnh Duệ muốn làm quốc vương, hắn cũng có thể khống chế một nước nhỏ để con trai làm cho đỡ ghiền.
Cảnh Duệ bây giờ còn nhỏ, muốn lăn lộn như thế nào cũng được, tất cả những cục diện rối rắm đều có người làm ba như hắn phụ trách thu dọn, bé chỉ cần làm được.
Chờ bé trưởng thành, đến khi cần phải gánh vác trọng trách của Cảnh gia thì bé sẽ không thể liều lĩnh được nữa.
Cho nên, Cảnh Dật Thần muốn cho con trai một thời thơ ấu mặc sức vui vẻ.
“À, đúng rồi, ba, việc ngày hôm nay ba không được nói với mẹ.
”
Cảnh Dật Thần cười cười, con trai cũng nghĩ giống hắn: “Ừ, được, không nói cho mẹ biết nếu không mẹ lo lắng.
”
“Không chỉ như thế, về sau mẹ cũng sẽ không cho con đi chơi nữa!”
Hóa ra là chỉ nghĩ tới chơi!
Cũng tốt, ai nói Cảnh Duệ hiện tại chỉ là một đứa bé đây!
Vào công viên trò chơi, các loại trò chơi lớn lớn bé bé làm người ta không kịp nhìn, Cảnh Dật Thần nhìn cũng có chút chóng mặt.
A Hổ xuất hiện đúng lúc, đưa cho Cảnh Dật Thần một tấm vé: “Thiếu gia, cầm tấm vé này có thể chơi bất kì trò chơi nào.
”
Hắn nói xong câu đó, rất nhanh liền biến mất không thấy, giống những thuộc hạ khác của Cảnh Dật Thần đều ẩn nấp trong đám đông.
Cảnh Dật Thần cầm vé đứng ở nơi đó, có chút nghĩ không ra, không biết nên đưa chon trai đi chơi trò nào trước.
Hắn nhìn thoáng qua vòng xoay ngựa gỗ ở gần mình nhất, quyết định đưa con trai đi trải nghiệm trò chơi nhàm chán này một lần.
Đi ra từ vòng xoay ngựa gỗ, Cảnh Duệ cũng cảm thấy không có gì hay, ông nội đã đưa bé đi cưỡi ngựa thật, loại ngựa gỗ xoay tròn này đối với bé mà nói quá là trẻ con.
Bên cạnh vòng xoay ngựa gỗ là trò xe điện đụng, Cảnh Dật Thần mang theo con trai ngồi chung một xe.
Xe điện rất nhỏ, Cảnh Dật Thần thân hình cao lớn ngồi ở trong xe, khiến chiếc trở nên nhỏ bé nhìn cực kì buồn cười.
Nhưng kỹ thuật lái xe của hắn rất tốt, khiến những chiếc xe còn lại liên tục đâm vào nhau, chọc cho mấy đứa bé nhà khác oa oa khóc lớn.
Cảnh Duệ nhanh chóng lôi kéo ba chạy khỏi khu vực xe điện đụng!
Làm sao lại có cảm giác ba còn nhỏ tuổi hơn cả bé, vậy mà thật sự chơi xe điện đụng với mấy đứa bé!
“Ba, hình như ba đối với công viên trò chơi cũng rất lạ lẫm a, khi còn nhỏ ông nội không dẫn ba đi chơi sao?”
Cảnh Dật Thần cởi áo khoác ra bọc lấy Cảnh Duệ, bản thân lại chỉ mặc mỗi áo sơmi đơn bạc.
Hắn nhàn nhạt nói: “Ba của con thông minh tuyệt đỉnh, chưa bao giờ chơi những trò ấu trĩ như vậy.
”
Cảnh Duệ không còn lời nào để nói, ai là người mới vừa rồi còn chém giết với mấy bạn nhỏ a! Dọa bọn họ khóc toáng lên! May mắn mấy đứa bé đó cũng không có ba mẹ bên cạnh, bằng không người ta cũng không để yên cho ba a!
Ông nội thật là, tại sao lại không đưa ba đi chơi ở công viên trò chơi, làm hại ba còn phải nhờ vào đứa con này mới có thể đến công viên trò chơi một lần.
Bé dùng tay nhỏ non nớt vỗ vai Cảnh Dật Thần, dùng giọng điệu đồng tình nói: “Ba thật biết diễn trò.
”
Khóe miệng Cảnh Dật Thần hơi hơi run rẩy, sắc mặt đen kịt.
Vậy mà hắn lại được con trai đồng tình!
Hắn từ nhỏ đến lớn đều là đại thiếu gia của Cảnh gia được người người kính trọng, còn chưa từng có người giọng điệu thương hại như vậy nói với hắn!
Cố tình người này lại là con trai của mình, đánh không được mắng không xong, thật là khó chịu chết mất.
Nhưng hắn có biện pháp để trị tiểu bại hoại này.
“À, xem ra con không muốn tiếp tục đi chơi, vậy để ba đưa con quay về bệnh viện tiếp tục nói chuyện với cô của con.
”
Cảnh Duệ kinh hãi, lập tức thay đổi thánh dáng vẻ lấy lòng, đem một mặt tốt nhất của mình biểu lộ ra, ôm cổ Cảnh Dật Thần nói: “Ba, ngàn lần không được! Ba là người anh minh thần võ nhất trên thế giới, làm sao có thể đẩy con trai ruột của mình vào trong ngực người phụ nữa khác đây? Chúng ta đã mua vé, mới chỉ chơi có hai trò, không thể lãng phí a!”
“Không sao, ba con không có gì nhiều nhưng tiền là nhiều nhất, tấm vé này mới có một trăm Euro, ném cũng không sao.
”
Cảnh Duệ cướp lấy tấm vé, nháy đôi mắt to xinh đẹp, chu miệng nhỏ “Bẹp” một cái hôn lên mặt Cảnh Dật Thần, sau đó đáng thương hề hề nói: “Ba xem, con yêu ba đến cỡ nào, chẳng lẽ ba không yêu con sao? Con của ba đáng yêu như vậy, ba làm sao có thể nhẫn tâm cự truyệt sự cầu xin cảu con đây?”
Tuy trong lòng Cảnh Dật Thần đang cười nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng hàm bạnh ra.
Cảnh Duệ vì có thể tiếp tục chơi chiêu gì cũng dùng hết! Làm nũng giả vờ ngây thơ đáng thương, quả thật là sở trường a!
Vốn dĩ hắn cũng chưa muốn rời khỏi công viên trò chơi, Cảnh Duệ đã biểu hiện đến như vậy, hắn liền thuận nước đẩy thuyền mang theo con trai chơi tất cả các trò trong công viên trò chơi.
Có một số trò cấm trẻ em dưới ba tuổi chơi, nhưng chỉ cần không gây tổn thương đến cơ thể của Cảnh Duệ, Cảnh Dật Thần sẽ dẫn bé đi chơi một lần.
Lấy năng lực của hắn, mua chuộc người của công viên trò chơi cực kì dễ dàng.
Hai ba con đều là lần đầu tiên tới công viên trò chơi, đối với rất nhiều trò đều cảm thấy cực kì mới mẻ kích thích, chơi đến quên cả thời gian, cũng quên mất rét lạnh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...