Mộc Gia đẹp giống như lễ hội, không chỉ khắp nơi đều dán chữ hỷ to màu hồng mà đèn lồng treo cũng màu hồng, mọi người đều ăn mặc rất sang trọng.
Mộc Thanh là người kết hôn cuối cùng của Mộc Gia, Triệu An An lại là người con duy nhất của họ Triệu, đúng là đám cưới của những người giàu có, hôn lễ của Mộc Gia không thể đẹp hơn nữa.
Sau khi đến Mộc Gia, đầu tiên Triệu An An mời ông nội uống trà.
""Cháu mời ông uống trà ạ!""
Hôm nay là ngày vui, ông nội không thể làm khó cháu dâu trước mặt bao nhiêu người được nên ông vui vẻ cười nhận lấy chén trà, sau khi uống một ngụm, ông liền rút ra một bao lì xì đưa cho Triệu An An.
Sau đó mời bố mẹ của Mộc Thanh uống trà, cô gọi hai tiếng ""bố mẹ"" không được tự nhiên cho lắm, vì từ lâu rồi cô không được gọi hai tiếng ""bố mẹ"".
Sau khi bố của cô rời xa, cô không gặp lại bố nữa, thậm chí còn không nhắc đến tên bố.
Cô thấy tủi thân khi bố không có trách nhiệm đối với gia đình và đám cưới của cô.
Mộc Bính Vinh tuy không thích đứa con dâu này lắm, nhưng thực ra ông cũng là một người chồng và người cha tốt, đối với ông thì Triệu An An vẫn là đứa con tôn trọng ông nhất.
Dâng trà, nhận tiền mừng, sau đó là phân đoạn ăn bánh sủi cảo và uống rượu giao bôi.
Sau một thời gian bận rộn ở đây, mọi người mới bắt đầu đi đến giáo đường.
Hôn lễ của Mộc Thanh và Triệu An An là sự kết hợp của phương Đông và phương Tây, đây cũng là một kiểu hôn nhân được nhiều giới trẻ hiện nay lựa chọn, vừa chú trọng lễ nghi truyền thống, vừa chú trọng sự lãng mạn, thần bí của hôn lễ.
Khi Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần kết hôn thì hoàn toàn là hôn lễ theo kiểu phương Tây, điều này liên quan đến cảnh quan trong nhà, hoàn toàn theo phong cách phương Tây, so với phong cách kết hợp phương Đông và phương Tây thì long trọng hơn, và cũng nhẹ nhàng hơn.
Hôn lễ theo phong cách phương Tây thể hiện sự thần bí, long trọng hơn, mục sư đứng trên bậc cao nhất, ngồi ở phía dưới là người thân, bận bè của cô dâu chú rể.
Không khí trong giáo đường vô cùng yên tĩnh, không có tiếng ồn ào cũng không có âm thanh vang dội của tiếng pháo.
Triệu An An kết hôn, nhưng cô lại không thông báo cô cha mình, ông ấy đã sơm quên mình có một đứa con gái như thế này, và cô cũng không ông ta là cha của mình.
Lấy danh nghĩa là cha của cô, người đemTriệu An An trao vào trong tay của Mộc Thanh, là Cảnh Dật Thần.
Anh ta chính là anh họ của Triệu An An, cũng chính là người anh họ thân thiết nhất đối với cô.
Triệu An An vịn vào cánh tay của Cảnh Dật Thần, mắc lên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi, tay cầm bó hoa, cùng anh ta đi về phía của Mộc Thanh.
Triêu An An lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên cô khoác tay Cảnh Dật Thần.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta đều không thích tiếp xúc vời người khác, lớn lên từ sau khi sự việc của Đường Thư Niên xảy ra, anh ta càng không muốn người khác chạm vào mình.
Nhưng từ sau khi kết hôn với Thượng Quan Ngưng, bệnh tình của anh ta đã biến chuyển tốt hơn.
chí ít bây giờ Triệu An An đang đứng cạnh khoác tay anh ta, anh ta mặc dù vô cùng không thích hợp nhưng cũng sẽ không có hiện tượng phản kháng kịch liệt.
Triệu An An là vì hiện trường hôn lễ rất nghiêm trọng trang nghiêm,vô cùng lo lắng, sợ mình mắc phải sai lầm, kết quả nhìn thấy Cảnh Dật Thần nhanh chóng đẩy thanh gỗ của mình,sau đó lấy ra tấm khăn để lau quần áo, cô ấy lập tức phì cười!
Ở đâu có người anh như vậy!
Tay của cô ấy rốt cuộc có bao nhiêu vi khuẩn vi rút, mới biết vì sao lại bị anh ta ruồng bỏ như vậy.
Cảnh Dật Thần cảm thấy rất dằn vặt, Triệu An An biến mất bặt vô âm tín, vui vẻ cầm trên tay một tấm màu xanh lá cây đứng ở phía trước linh mục, hoặc là nắm giữ cánh tay bằng gỗ cảm thấy tốt, yên tâm thoải mái, không giống như thay đổi tảng băng trôi của Cảnh Dật Thần, làm cho cô ấy đều kinh hoàng khiếp sợ.
Hôn lễ của cô ấy được tiến hành rất thuận lợi,Cảnh Dật Thần đưa Tiểu Lộc vào vị trí ngồi ở lễ đường, hôm nay cô ấy chủ yếu muốn đến là để quan sát học hỏi, để đến khi mình và Tiểu lộc kết hôn thì nên làm như thế nào.
" haizzz, kết hôn thật là rườm rà, mệt chết đi được,còn nghi thức trung quốc cộng thêm nghi thức phương tây, cũng ghét sự rườm rà".
Tiểu Lộc hoàn toàn không nghe Cảnh Dật Thần đang nói cái gì, cô ấy không thích nhiều người như vậy, trước sau trái phải đều thấy người, cô ấy luôn cảm thấy giống như có kẻ giết người đang ẩn ở đây, trong lòng rất bất an.
Cô biết là mình mắc bệnh sợ hãi, mỗi lần nhiều hơn một người, cô ấy sẽ rất khó chịu, vì cô mất rất nhiều công sức để phân biệt những người xung quanh có nguy cơ làm hại mình.
Điều này là rất mệt mỏi, tuy nhiên, việc người giết người khiến cô chịu đựng nổi ám ảnh này trong nhiều năm, rất khó để thay đổi.
Cảnh Dật Thần biết là Tiểu Lộc không thích những nơi như này,anh nắm lấy tay cô, thì thầm để an ủi cô: "Không có gì đâu, sẽ sớm kết thúc thôi, hai người họ sẽ trao nhẫn cho nhau, đợi một chút hình bóng kia sẽ biến mất ".
Anh ấy vừa nói dứt lời thì đột nhiên thay đổi.
Tiếng súng chói tai vang lên trong một nhà thờ yên tĩnh, sau đó thì nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của người nào đó, theo sau là tiếng khản giọng sợ hãi của Triệu An An: "Mộc Thanh!"
Sự rụt rè, nhút nhát của Cảnh Dật Nhiên đột nhiên biến mất, bên cạnh anh ấy không còn hình ảnh con nai nữa.
Trong nháy mắt nhà thờ đã trở lên hỗn loạn, tiếng rít lên hết đợt này đến đợt khác.
Đang trong không khí căng thẳng thì hai tiếng súng nổ lên, sau đó mấy giây thì vị trí ngồi bên cạnh Cảnh Dật Nhiên lại xuất hiện hình ảnh con nai.
Cảnh Dật Nhiên chăm chú nhìn con nai, ngạc nhiên: "Nai à, mày làm sao vậy?"
Sắc mặt cô ta nhợt nhạt, tóc hơi rối, trên khuôn mặt có sự chịu đựng đau đớn âm thầm.
Giết người không làm nai tiêu hao quá nhiều sức lực, nguyên nhân làm cho khuôn mặt cô ta chuyển sắc chính là tốc độ di chuyển vừa rồi quá nhanh, mà.........
"Em trúng đạn rồi, một lúc nữa đưa em đi bệnh viện"
Cô ấy nói, nới lỏng bàn tay đang bịt kín ở ngực ra, đôi bàn tay trắng nõn và chiếc áo thể thao của cô ấy toàn là vết máu.
Cảnh Dật đau tim quằn quại, liền chửi: " cô điên thật rồi, cô định thay Triệu An An làm chuyện này ư? Vợ của Mộc Thanh quan trọng, vậy vợ tôi không quan trọng à? Vợ tôi còn cao quý gâm trăm lần vợ anh ta.
Từ sau cô mà còn làm như vậy, tôi sẽ khoá cửa lại, không cho cô ra ngoài nữa.
Anh ta mặc dù phát điên như vậy, nhưng vẫn không ngừng ôm lấy Tiểu Lộc xinh đẹp.
"Mau cút hết đi cho tôi, không thấy vợ của tôi bị tổn thương rồi à?"
"Anh, Tiểu Lộc bị thương rồi, anh mau tìm trực thăng đưa cô ấy đi bệnh viện đi!"
Ngay lúc ấy, Cảnh Dật Nhiên nhớ đến mình có người anh rất giỏi giang, nhanh chóng nhờ anh ta giúp đỡ, huynh đệ thân tình với nhau không phải nên nhờ nhau trong lúc này sao?
Cảnh Dật Nhiên không chút do dự, liền nói:" mau bế cô ấy đi đi, trực thăng sắp hạ cánh rồi"
Hai chiếc trực thăng của anh ta hôm nay đều để phục vụ cho hôn lễ của Mộc Thanh, ngay lúc đó bay vòng quanh giáo đường.
Mà trong đó không chỉ có một mình Tiểu Lộc, mà còn có cả 2 người nữa là Mộc Thanh, và tên xạ thủ đã làm trọng thương Mộc Thanh và Tiểu Lộc nữa.
Xạ thủ bắn trúng tim Tiểu Lộc, ngay sau đó liền ngã xuống, cú đánh Mộc Thanh cũng rất mạnh, cũng cần phải đi bệnh viện cấp cứu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...