Lúc đầu La Hạo bị Cảnh Dật Nhiên ôm, hắn cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của Cảnh Dật Nhiên, hắn lại có chút đau lòng.
Hắn nói nghiêm túc: “Tôi không thấy ngài vô dụng, tôi cảm thấy...!Nhị thiếu gia tốt lắm.”
Lời hắn nói chính là sự thật.
Trước kia khi hắn đi theo Cảnh Dật Thần, hắn không hiểu rõ về Cảnh Dật Nhiên cho lắm, cũng giống như những người khác.
La Hạo cảm thấy Cảnh Dật Nhiên là công tử bột, không học vấn không nghề nghiệp, thích tranh giành gia sản với Cảnh Dật Thần.
Nhưng mà, mấy ngày nay ở cùng với Cảnh Dật Nhiên, Cảnh Dật Nhiên là người nói nhiều, rất thích tìm hắn nói chuyện.
Từ trong lời nói của hắn, La Hạo biết, trước kia hắn hiểu lầm Cảnh Dật Nhiên.
Hắn không phải là người không học vấn không nghề nghiệp, hắn luôn liều mạng học tập, liều mạng tiến bộ, muốn vượt qua Cảnh Dật Thần.
Đáng tiếc, người như Cảnh Dật Thần, không phải chỉ dựa vào cố gắng là có thể vượt qua.
Cảnh Dật Thần bị dạy dỗ như người thừa kế của Cảnh gia, anh đã chịu khổ từ nhỏ, tất cả tiềm năng đều được khai phá.
Một người có chỉ số thông minh hoàn toàn nghiền áp bạn, mà người đó lại không muốn sống cố gắng hơn bạn gấp trăm gấp ngàn lần, người đó chỉ có thể được nhìn lên, không có khả năng bị vượt qua.
Cho nên, mặc dù Cảnh Dật Nhiên rất cố gắng, cũng không thể so được với Cảnh Dật Thần.
Nhưng mà hắn vẫn không từ bỏ, sự bền bỉ của hắn vượt qua sức tưởng tượng của La Hạo, đúng là bất khuất, cứng đầu đến nỗi làm kẻ khác phải khiếp sợ.
Ngày nào La Hạo cũng thấy Cảnh Dật Nhiên tự nạp điện cho mình, hắn học ngoại ngữ, học tập tri thức về các loại súng ống và lập trình phức tạp -- Mấy thứ này, Cảnh Dật Thần đã học xong khi anh mười tuổi, mà khi Cảnh Dật Nhiên mười tuổi, hắn vẫn chỉ là đứa nhỏ chỉ biết tranh giành đồ vật này nọ với anh mình.
“Nhị thiếu gia, ngài đã rất cố gắng vươn lên rồi, như vậy là đủ rồi.
Đại thiếu gia...!Chỉ sợ trên thế giới này cũng không có mấy người có thể vượt qua ngài ấy.”
Trước kia, La Hạo thường gọi Cảnh Dật Thần là “Cảnh thiếu”, đây là cách gọi riêng biệt của một mình Cảnh Dật Thần, Cảnh Dật Nhiên thì được gọi là “Nhị thiếu gia” hoặc là “Cảnh nhị thiếu”.
Nhưng mà kêu “Cảnh thiếu” sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Cảnh Dật Nhiên, cho nên La Hạo liền sửa lại, ở trước mặt Cảnh Dật Nhiên, hắn đều gọi là “Đại thiếu gia” và “Nhị thiếu gia”.
Trước kia khi Cảnh Dật Nhiên suy sụp tinh thần, rất ít người an ủi hắn.
Khi Chương Dung còn sống, bà chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của hắn, cũng không cổ vũ hay an ủi hắn.
Mấy ngày gần đây, La Hạo làm cho Cảnh Dật Nhiên có cảm giác mà trước đây chưa từng có.
Giống như hắn đã tìm được tri kỷ của đời mình, có vài chuyện không thể nói rõ với Tiểu Lộc, hắn sẽ tìm La Hạo để nói, hôm qua hắn còn lôi kéo La Hạo hàn huyên hơn hai tiếng!
Bi thương của Cảnh Dật Nhiên được lời nói của La Hạo trấn an, hắn vỗ vai La Hạo, giọng điệu cảm khái: “Tiểu La Tử, sao tôi lại cảm thấy anh và tôi lại hiểu lòng nhau như thế! Đúng là hận đã gặp nhau quá muộn mà!”
Hiểu lòng? Hận đã gặp nhau quá muộn?
Trái tim La Hạo rộn ràng!
Nhị thiếu gia...!Có ý gì?
Ý của Cảnh Dật Nhiên là, Cảnh Dật Nhiên cũng thích hắn sao?
Trời ơi, tim hắn sắp nhảy ra ngoài rồi, làm sao bây giờ làm sao bây giờ!
Hắn nên đồng ý không, nên không, nên không?
Không nên không nên, hình như Cảnh Dật Nhiên thích con gái! Cảnh Dật Nhiên và Tiểu Lộc ở chung lâu như vậy rồi, hai người sắp kết hôn luôn rồi!
Sao hắn có thể làm người thứ ba phá hoại tình cảm của người ta chứ!
Nhưng mà bây giờ, càng ngày hắn càng muốn gặp Cảnh Dật Nhiên, tim đập nhanh đến nỗi không để khống chế được nữa rồi!
Trời ơi, vì sao phải tra tấn hắn như vậy!
Trước kia hắn cũng thích con gái, lúc nào thì hắn thích đàn ông? Chẳng lẽ bản chất của hắn là đồng tính luyến ái sao? Không đâu, hắn là đàn ông thuần khiết mà!
Cảnh Dật Nhiên không hề biết cách dùng từ của mình đã làm La Hạo hiểm lầm phức tạp đến thế.
Hắn là cao thủ tình trường, chỉ cần há miệng là nói lời buồn nôn, bây giờ ở cùng Tiểu Lộc, Tiểu Lộc đều miễn dịch trước lời nói của hắn, hắn càng không kiêng dè gì, cho nên bây giờ nói chuyện với La Hạo cũng không dùng đầu óc.
Cảnh Dật Nhiên cầm rượu vang, gào thét: “A! Thích! Tôi rất thích cuộc sống bừa bãi sáng nay có rượu sáng nay say, trước kia bị ngọn núi lớn là anh tôi đàn áp không thở nổi, sau này tôi sẽ không xem hắn là ngọn núi lớn nữa, tôi sẽ xem hắn là chỗ dựa vững chắc! Bây giờ hắn lợi hại như vậy, không gì là không làm được, nếu tôi không lợi dụng thì thật lãng phí! Em trai dựa vào anh hai, lại không mất mặt! Ha ha ha, Tiểu La Tử, cậu cảm thấy ý kiến của tôi thế nào?”
Nhị thiếu gia, hình như anh chuyển chủ đề có hơi nhanh, đầu óc tôi chậm chạp, theo không kịp đâu!
La Hạo oán thầm.
Không phải vừa rồi còn nói chuyện yêu đương sao? Sao mới chớp mắt mà đã chuyển sang ca ngợi đại thiếu gia rồi!
Còn nữa, Cảnh Dật Nhiên ôm hắn chặt như vậy là có ý gì?
Cảnh Dật Nhiên còn uống rượu, sẽ không...!Cưỡng bức hắn chứ?
Trời ơi!
Này này này...!Có phải tốc độ có hơi nhanh rồi không!
“Tiểu La Tử, sao mặt cậu lại đỏ như thế? Bệnh à? Phát sốt?”
Cảnh Dật Nhiên thấy gương mặt trắng nõn của La Hạo đỏ rực liền lo lắng sờ trán hắn.
“A, không nóng! Sao mặt cậu lại đỏ? Ha ha ha, không phải là bị nhan sắc của bản công tử làm cho xấu hổ chứ?”
Cảnh Dật Nhiên giống như phát hiện ra châu lục mới, nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của La Hạo, thấy mặt hắn càng ngày càng đỏ liền cười không ngừng.
“Ôi, Tiểu La Tử của tôi thích tôi rồi! Tôi cũng rất thích cậu đó!”
Cảnh Dật Nhiên chỉ cần há miệng là nói ra lời ngọt ngào, hắn không cảm thấy ngại ngùng chút nào, đây không phải lần đầu tiên hắn bị con trai thích, trước kia khi hắn đi học, có rất nhiều bạn học nam theo đuổi hắn!
Đối với Cảnh Dật Nhiên mà nói, chuyện này không ngạc nhiên chút nào.
Dáng vẻ của hắn rất đẹp, trước đây vẻ nam tính của hắn còn chưa hoàn chỉnh, mặc dù là mặc đồng phục nam cũng bị lầm là nữ.
“Đến đến đến, uống rượu vang, giảm áp lực, bản công tử đúng là người gặp người thích hoa gặp hoa nở mà!”
Cảnh Dật Nhiên không cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn rất đắc ý, hắn nhét rượu vang vào trong tay La Hạo, buộc hắn uống rượu.
La Hạo nhìn chai rượu trong tay, cau mày suy nghĩ có nên uống hay không -- Vừa rồi Cảnh Dật Nhiên đã uống cái này, nếu hắn cũng uống, chẳng phải là gián tiếp hôn môi với Cảnh Dật Nhiên hay sao!
Cảnh Dật Nhiên không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, còn tưởng rằng hắn sợ uống rượu sẽ làm hỏng chuyện, vì vậy ôm cổ La Hạo, cười mê hoặc: “Không sao đâu, cậu uống đi, tôi không nói cho anh tôi biết đâu! Dương Mộc Yên đã chết rồi, người đến tìm tôi đều là mấy thằng nhãi, không đủ gây sợ hãi! Cậu yên tâm uống đi, nếu uống say, bản công tử tự mình ôm cậu về nhà ngủ!”
Còn muốn ngủ?!
La Hạo sợ đến nỗi run rẩy, suýt chút nữa là làm rơi chai rượu!
Chuyện này, hắn còn chưa suy nghĩ kỹ, hắn muốn chậm rãi một chút!
Hắn đẩy chai rượu trả lại cho Cảnh Dật Nhiên, đỏ mặt chạy trối chết!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...