Hào Môn Ẩn Hôn Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã


“Không có việc gì, bệnh của Luân Luân mặc dù hơi nặng một chút, nhưng cũng may chúng ta phát hiện sớm, chữa trị cũng không khó khăn nhưng sẽ mất nhiều thời gian một chút, đại khái cần hơn một tháng mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn, trong khoảng thời gian này, tận lực ít nói chuyện, không được ăn đồ tanh cay, bảo vệ tốt giọng nói.


Trịnh Luân gật gật đầu: “Được, bác sĩ Mộc, tôi sẽ nhớ kỹ.


Mộc Thanh cười đứng dậy: “Trước tôi sẽ kê đơn thuốc chữa hết ho, chờ ngày mai anh của cô đến lấy về thì cô có thể dùng được, ho khan sẽ không tốt hoàn toàn, nhưng cũng sẽ không nghiêm trọng giống như bây giờ.


Một phút Trịnh Kinh cũng không muốn chờ: “Không cần, hiện tại tôi cùng cậu quay về bệnh viện lấy thuốc, đi thôi.


Mộc Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, cái gì cũng chưa nói, dẫn đầu đi ra ngoài phòng Trịnh Luân.

Trịnh Luân nhìn Trịnh Kinh, vừa định nói không cần gấp như vậy, Trịnh Kinh lại giống như biết cô muốn nói cái gì, nhẹ nhàng cầm tay cô, thấp giọng nói: “Đừng nói gì cả, anh sẽ về sớm thôi, chờ anh.


Trong lòng Trịnh Luân khẽ run lên, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.


Trịnh Kinh lái xe chạy như bay đưa Mộc Thanh quay về bệnh viện.


Mộc Thanh bị tốc độ lái xe của Trịnh Kinh dọa sợ tới mức trái tim đều nhảy ra ngoài: “Này này này, cậu là cảnh sát hình sự thì có thể tùy tiện vượt đèn đỏ sao? Cậu đi xe cảnh sát thì có thể tùy tiện phóng nhanh hay sao? Cậu chạy chậm một chút a, tốc độ này sẽ chết người! Cô ấy đã ho khan lâu như vậy, thêm chút nữa cũng không sao!”
Trịnh Kinh tức giận nói: “Nếu đổi thành Triệu An An ho khan đến không thể ngủ được, cậu khẳng định còn đi nhanh hơn tớ! Câm miệng, đừng làm phiển tớ lái xe!”
Được thôi, Mộc Thanh lập tức im miệng.

Tình cảm của Trịnh Kinh đối với Trịnh Luân rất sâu đậm, cưng chiều cô ấy trong lòng bàn tay, so với hắn cưng chiều Triệu An An còn nhiều hơn.

Ít nhất Triệu An An đi ra ngoài chơi hoặc là đánh nhau với người khác, hắn cũng sẽ không để ở trong lòng, sẽ không giống như Trịnh Kinh, sợ em gái mình bị người khác nhìn nhiều một cái, chạm nhiều một chút, chăm sóc cô thật kĩ.

Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Trịnh Luân ho khan là do một số vị thuốc kết hợp lại mà thành, những vị thuốc này có mùi giống như hoa vậy, thông thường đều bị lẫn vào trong không khí rồi bị hít phải, sau đó khiến phổi cùng yết hầu trúng độc mãn tính.

Nhưng nhà cậu chỉ có một mình cô ấy phát bệnh, như vậy khẳng định không phải do bị trộn lẫn vào không khí, cậu trở về kiểm tra một chút, nhìn xem cô ấy có ăn uống cái gì có vấn đề hay không.

Ngày mai cậu mang những đồ ăn có khả nghi đưa đến bệnh viện của tớ, tớ sẽ tiến hành phân tích tỉ mỉ.


Nói đến việc trúng độc, sắc mặt Trịnh Kinh có chút âm trầm.

Người phụ trách nấu cơm cho Trịnh Luân, trên cơ bản đều mẹ của bọn họ Bùi Thư Hoa, bà yêu thương Trịnh Luân, luôn tự mình xuống bếp làm món cô thích ăn.

Bà khẳng định sẽ không hạ độc Trịnh Luân.

Nhưng trừ bỏ Bùi Thư Hoa, trong nhà còn hai người hầu, chẳng lẽ vấn đề nằm trên người họ?
Không sao hắn khẳng định sẽ điều tra rõ ràng.

Bản thân hắn là cảnh sát hình sự, với việc điều tra thủ phạm cực kì quen thuộc, điều tra những kẻ tình nghi là việc hắn am hiểu nhất.

Có người ở trước mắt hắn, hạ độc hại em gái, nghiêm trọng khiêu chiến điểm mấu chốt của Trịnh Kinh!
Hắn cưỡng chế lửa giận trong lòng, dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện, lấy thuốc từ chỗ Mộc Thanh sau đó lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.

Từ bệnh viện Mộc thị về Trịnh gia hơi xa, ngày thường mặc dù không kẹt xe, cũng phải mất hơn bốn mươi phút lái xe.

Mà hôm nay, Trịnh Kinh cả đi cả về chỉ hết bốn mươi phút —— gần như hắn đã chạy tốc độ nhanh nhất, nếu không phải xe của hắn đã được sửa lại, căn bản không thể có tốc độ như vậy.

Cho nên lúc hắn trở về nhà đã khiến Trịnh Luân hoảng sợ.

“Anh trai, khụ khụ…… Sao anh lại trở về nhanh như vậy?”
Trịnh Luân còn đang ho khan, trong tay cô cầm một tờ khăn giấy.

Trịnh Kinh đẩy bàn tay của cô ra xem, thấy trên tờ khăn giấy kia toàn vết máu!

Trong lòng hắn đau xót, không quan tâm ôm chặt Trịnh Luân, khàn giọng nói: “Nha đầu ngốc, em ho nghiêm trọng như vậy sao không nói cho anh biết?”
Trả lời hắn là tiếng ho khan của Trịnh Luân.

Hắn nhanh chóng buông cô ra, đi ra ngoài rót một ly nước ấm, sau đó đưa nước và thuốc cho Trịnh Luân: “Uống thuốc đi, cái khác Mộc Thanh không biết, chỉ có chữa bệnh là giỏi nhất, em uống vào sẽ tốt hơn.


Trịnh Luân uống thuốc cũng uống hết cả nước trong cốc.

Cô đưa cái cốc không cho Trịnh Kinh, Trịnh Kinh nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường, sau đó ngồi ở bên cạnh cô.

Thuốc không thể có tác dụng nhanh như vậy, Trịnh Luân vẫn ho khan, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ ho ra máu.

Trịnh Kinh cầm khăn giấy mềm nhẹ lau khóe môi cô, sự thống hận đối với Dương Mộc Yên đã đạt tới đỉnh điểm.

Một ngày kia, hắn nhất định phải giết Dương Mộc Yên!
Trịnh Luân lương thiện lại ngây thơ như vậy, cô tốt đẹp giống như một thiên sứ rơi xuống thế gian, hiện giờ lại phải chịu sự tra tấn này!
Lòng Trịnh Kinh đau như nhỏ máu, hắn tình nguyện mình bị trúng độc.

Hắn bất chấp hứa hẹn phải giữ khoảng cách với Trịnh Luân, duỗi tay cầm bàn tay nhỏ hơi lạnh của cô, nhẹ giọng nói: “Luân Luân, em ho khan như vậy không phải do bị bệnh mà là trúng độc.


Trịnh Luân hoảng sợ quên cả việc ho khan.

“Trúng độc? Sao lại như vậy?”
Cô quen biết rất ít người, hơn nữa cô chưa từng hại người khác, thậm chí chưa bao giờ xảy ra tranh chấp với người khác, sao lại có người hạ độc cô?
Trịnh Kinh thấp giọng nói việc của Dương Mộc Yên, cuối cùng dặn dò cô: “Về sau nhất định phải để ý một chút, chú ý sự an toàn của mình, anh cũng sẽ tìm người âm thầm bảo vệ em, không được tin tưởng ai cả, chỉ được tin tưởng anh.

Chuyện này ba mẹ cũng không biết, trước mắt Dương Mộc Yên sẽ không hại bọn họ, cho nên tạm thời không cần nói, miễn cho bọn họ lo lắng.



Trịnh Luân mất một lúc lâu mới tiêu hóa được mọi việc.

Hóa ra không phải cô đắc tội người khác, mà là bị người ta lấy ra để uy hiếp Trịnh Kinh!
Sắc mặt cô có chút trắng bệch, lại kiên định gật gật đầu: “Anh yên tâm đi, em sẽ không nói cho ba mẹ biết, cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình, anh cũng phải để ý một chút.


Trước kia cô đi theo Trịnh Kinh đến không ít các hiện trường án mạng, năng lực tiếp nhận đã cao hơn không ít, hiện tại nghe nói Dương Mộc Yên muốn hại cô, tuy rằng cô cũng sợ hãi, nhưng sẽ không hoảng loạn.

Mỗi ngày anh trai đều phải gặp những tội phạm cực kì hung ác, thỉnh thoảng sẽ bị thương, có đôi khi cũng sẽ bị trả thù, cô đều biết hết.

Cô chỉ không nghĩ chính mình lại trở thành sự uy hiếp của anh trai, có người lợi dụng cô để uy hiếp anh trai, cái này làm cho cô vừa khổ sở vừa tức giận.

Trịnh Luân biết Dương Mộc Yên là ai.

Tên tuổi của Dương Mộc Yên ở thành phố A gần như không ai không biết không ai không nhớ, mặc dù Trịnh Luân không thích ra cửa cũng biết được một số chuyện của cô ta.

Cô chỉ không nghĩ tới, mình sẽ có một ngày sẽ liên quan đến Dương Mộc Yên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui