Cảnh Dật Thần vội vàng chạy đến B thị, sau đó đi tìm Tiểu Lộc.
Tiểu Lộc cũng biết Cảnh Dật Thần đến là để thưởng cho cô, lúc đầu cô cũng không muốn, bởi vì giết Đường Thư Niên là việc cô phải làm, chính là, gần đây cuộc sống của cô và Cảnh Dật Nhiên cũng không dư dả cho lắm, cho nên cô lấy của Cảnh Dật Thần một chút tiền.
Trước kia cô ăn ở tại Cảnh gia, nếu muốn quần áo hay vũ khí gì thì quản gia Cảnh gia sẽ chuẩn bị cho cô, căn bản là không cần phải tốn một đồng tiền nào, Cảnh Trung Tu còn cho cô phí sinh hoạt mỗi tháng, cô chưa từng phát sầu vì tiền bạc, bây giờ tự mình sống, cô mới biết có tiền tốt như thế nào.
Ở trong ngôi biệt thự này, cần phải trả tiền nhà, tiền điện nước, cũng không phải số tiền nhỏ, đừng nói đến số lượng thức ăn mà cô ăn mỗi ngày, còn phải mua súng đạn và bom này nọ nữa.
Không có tiền, đúng là nửa bước cũng khó đi!
Cảnh Dật Thần sảng khoái cho Tiểu Lộc 500 vạn, đây là thù lao cao nhất từ khi Tiểu Lộc bắt đầu làm sát thủ.
Khoảng năm giờ chiều, Cảnh Dật Thần về nhà đúng giờ.
Tuy anh chưa xử lý xong mọi chuyện, nhưng anh quyết định dời lại xử lý sau.
Bởi vì lúc nào cũng có chuyện, không thể nào xử lý hết được, anh muốn dành thời gian buổi tối chơi với vợ và con.
Nếu anh vội vàng cả ngày, chỉ sợ qua mấy tháng nữa, thằng nhóc kia sẽ quên mất người làm cha này luôn.
Ăn xong cơm chiều, một nhà ba người đi ra bờ biển tản bộ.
Bây giờ, cuối cùng thì bọn họ cũng không còn cần những gương mặt xa lạ đi theo, Thượng Quan Ngưng cảm thấy cực kỳ thả lỏng, ngay cả cười cũng nhiều hơn lúc trước.
Cô ôm Cảnh Duệ, vui vẻ dạy bé phân biệt biển rộng và thuyền buồm, còn có màu biển và vỏ sò.
Cảnh Dật Thần đẩy xe đẩy đi theo bên cạnh, trong lòng hạnh phúc và thoả mãn.
Đã lâu rồi bọn họ chưa từng dạo chơi thoải mái bên ngoài như vậy, anh có rất nhiều kẻ thù, luôn làm ra đủ thứ phiền phức, anh sợ con và vợ gặp chuyện không may, cho nên luôn cố gắng để bọn họ ở trong nhà.
Trong lòng anh luôn tự trách.
Cũng may Thượng Quan Ngưng là người hiểu lý lẽ, cho đến bây giờ, cô chưa từng oán hận, cũng không nghĩ cách chuồn ra ngoài chơi, mà đa số thời gian, cô đều im lặng ở trong nhà, ở sau lưng giúp đỡ anh.
Cảnh Duệ cảm thấy mọi thứ rất kỳ lạ, những thứ bên ngoài đều rất mới mẻ, bé xem đến hoa cả mắt, nhưng vẫn vui vẻ cười khanh khách không ngừng.
Gió biển ban đêm có chút lạnh, Thượng Quan Ngưng sợ Cảnh Duệ cảm lạnh cho nên không để bé ở ngoài lâu lắm, dạo chơi một lát rồi vui vẻ về nhà với Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần nhìn thấy mẹ con đều vui, nhẹ giọng nói: “Nếu thích thì ngày nào cũng ra chơi.
”
Thượng Quan Ngưng và anh tâm lý tương thông, sao cô lại không biết anh đang áy náy cái gì.
Cô cười nói: “Không sao đâu, ngẫu nhiên ra ngoài thì sẽ cảm thấy hiếm lạ, nếu ngày nào cũng đi thì không còn hứng thú nữa.
Hơn nữa bây giờ Duệ Duệ còn nhỏ, dễ trúng gió cảm mạo, chờ nó lớn hơn một chút rồi chúng ta ra ngoài chơi nhiều hơn.
”Lời Thượng Quan Ngưng nói chính là sự thật, cô sống ở bờ biển từ nhỏ, cũng không cảm thấy đi dạo ngoài biển là chuyện gì quá khó khăn, cũng không cảm thấy vui vẻ nhiều lắm, chính là ở trong phòng ngây ngốc hơn nửa tháng, không được đi ra ngoài chơi, bây giờ đi ra bờ biển, được gió biển bao lấy, nhìn thấy mọi người chơi đùa dưới biển vô cùng náo nhiệt, cho nên tâm tình mới tốt hơn.
Có lẽ đây là đạo lý ‘vật dĩ hi vi quý’.
Ngẫu nhiên đi ra ngoài chơi một hai lần, sẽ cảm thấy rất tự do, nếu đi ra ngoài quá nhiều thì lại cảm thấy bên ngoài rất ồn ào, không bằng ở nhà im lặng thoải mái hơn.
Cảnh Dật Thần cười cười không nói, trong lòng lại nhủ thầm, sau này nhất định phải cho vợ và con cuộc sống an toàn, khi nào nghĩ ra muốn đi đâu thì cứ đi, không cần phải bận tâm đến nguy hiểm.
Giải quyết Đường Thư Niên, bước tiếp theo là giải quyết Dương Mộc Yên.
Hai người đó là đối thủ khó nhất của anh, không từ thủ đoạn, tuy kẻ thù của anh đều như hổ rình mồi, không ngừng thăm dò, nhưng sẽ không vượt qua mức độ đạo đức, mọi người chiến đấu trên thương trường, khói thuốc súng không lan đến người nhà, đây là quy củ cơ bản nhất.
Cuộc sống của Thượng Quan Ngưng khôi phục lại vẻ ấm áp và bình tĩnh ngày xưa, qua vài ngày, đã đến ngày Cảnh Duệ tròn 100 ngày.
Cảnh gia tổ chức một buổi tiệc trăm ngày với quy mô không nhỏ, các nhân vật nổi tiếng trong các giới đều được mời tới, Cảnh Duệ lập tức nổi tiếng.
Thế nhưng bé không hề luống cuống, nhìn thấy nhiều người xa lạ cũng không sợ hãi, còn có thể cười với người ta, làm các vị khách đều khen bé thông minh.
Vẻ mặt Cảnh Thiên Viễn và Cảnh Trung Tu rất hồng hào, Cảnh gia có người thừa kế, hai người cực kỳ vui vẻ, nhìn ai cũng thuận mắt.
Nhưng vẻ mặt của Cảnh Dật Thần vẫn lãnh đạm như trước, anh ghét người ta nhìn chằm chằm con trai bảo bối của mình, càng ghét người ta sờ bàn tay và gương mặt nhỏ nhắn của Cảnh Duệ, luôn cảm thấy người ta đang gây bất lợi cho bé.
Bữa tiệc mới mở được một lát thì Cảnh Dật Thần đã ôm Cảnh Duệ đi, giống như sợ người ta trộm con anh, làm Thượng Quan Ngưng dở khóc dở cười.
Cô chưa từng thấy ai che chở cho con như Cảnh Dật Thần, người khác nhìn thấy anh như thế, ai cũng ngạc nhiên không nói nên lời.
Con nít thôi mà, ai mà không thích giỡn với bé, đâu có ai không cho chạm vào như thế chứ?
Cũng may người được mời đều là người có quan hệ chặt chữ với Cảnh gia, ít nhiều cũng biết tính cách Cảnh Dật Thần, cũng không có ai cứng gắn đến gần.
Nhưng mà, Cảnh Duệ lên sân khấu cũng chỉ để thú vị mà thôi, bây giờ bé còn nhỏ, lại là người thừa kế tiếp theo của Cảnh gia, cần được bảo vệ, không nên hấp thụ ánh sáng quá nhiều.
Giống như Cảnh Dật Thần, từ nhỏ anh đã sống dưới sự bảo vệ chặt chẽ của Cảnh Trung Tu, rất ít khi lộ ra tin tức với người bên ngoài, thẳng đến khi anh trưởng thành, rất nhiều người còn không biết anh có bộ dáng gì.
Tiệc trăm ngày rất náo nhiệt, Triệu An An, bà cụ Triệu và Triệu Chiêu cũng đến, Trịnh Kinh cũng dẫn Trịnh Kinh đến, bọn họ ngồi chung một bàn.
Bàn cách vách chính là Mộc gia, ông cụ Mộc dẫn con cháu ngồi ở chỗ đó, không ngừng có người đến kính rượu -- Đây chính là thần y có thể cải tử hồi sinh, cũng chỉ có Cảnh gia mới có thể mời ông tham gia bữa tiệc, ngày thường, nếu muốn gặp ông cũng rất khó khăn, hôm nay lại may mắn gặp được nên phải gần gũi thân thiết một chút, ai cũng không dám cam đoan cả đời mình không bệnh tật tai ương.
Trái tim Triệu An An không đặt lên đồ ăn, ánh mắt cô luôn hướng về bàn ăn bên kia, chính là dù nhìn thế nào cũng không nhìn thấy bóng dáng Mộc Thanh.
Mọi người Mộc gia đều đến, duy nhất không có Mộc Thanh, đúng là kỳ lạ.
Hôm nay là tiệc trăm ngày của Cảnh Duệ, Mộc Thanh và Cảnh Dật Thần có quan hệ tốt như vậy, sao không đến dự tiệc?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...