Hào Môn Ẩn Hôn Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã


Editor: 如意: Như Ý
Cảnh Trung Tu dẫn đầu bốn phi cơ trực thăng, mười tay súng bắn tỉa, mười người có công phu cao thủ được trang bị tiên tiến nhất, mặc khác có thêm hai gã bác sĩ, đến tầng hầm ngầm chỗ Cảnh Dật Thần.

Phi cơ trực thăng không có khả năng mang nhiều người đến, cho nên Cảnh Trung Tu chỉ dẫn theo người tinh nhuệ nhất.

Tiểu Lộc cầm súng trong tay, một bộ quần áo nịt màu đen, đi theo bên cạnh Cảnh Trung Tu.

Phía trên chỗ Cảnh Dật Thần, là một nhà xưởng bị bỏ hoàng, bên ngoài có mấy chục người đàn ông cường tráng canh giữ, hơn nữa Tiểu Lộc tương đương mười tay súng bắn tỉa, chỉ cần năm phút đồng hộ đã giải quyết hết đám người bọn họ.

Chờ bọn hắn vào nhà xưởng, mới nhìn thấy bên trong có rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn.

Nhà xưởng chiếm diện tích ước chừng hơn mấy mẫu đất, cửa vào bên dưới bị cây cối mọc rậm rạp, có cửa vào bên cạnh, đã được canh giữ bởi những người áo đen trầm tĩnh không có chút âm thanh nào.

Những người đàn ông nhìn thấy Cảnh Trung Tu, lập tức nhất tề khom mình hành lễ với hắn, những vẫn không phát ra âm thanh như cũ.

Cảnh Trung Tu nhìn thấy những người này, không khỏi hơi kinh ngạc.


Hóa ra Cảnh Dật Thần có an bài của mình, người của con trai còn tới nhanh hơn người của ông, Cảnh Trung Tu có chút vui mừng trong lòng.

Con của ông thật sự trưởng thành, học được cách phòng ngừa chu đáo, hẳn là hắn đã sớm biết mấy ngày nay sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên mới chuẩn bị trước, nếu không những người này không có khả năng tìm tới đây nhanh như vậy.

Cảnh Trung Tu hỏi người áo đen tình hình tiến triển, mới biết được, cửa vào phía dưới nơi này có rất nhiều, mỗi một cái cửa ứng với một chỗ tầng hầm, có lớn có nhỏ, có đi vào sẽ nổ mạnh, có còn tại không ngừng phóng thuốc độc, có cửa không có gì nguy hiểm, có cửa lại trực tiếp nhốt người tại tầng hầm, căn bản không ra được.

Bọn họ phân hai nhóm tới đây, nhóm đầu tiên có hai trăm người, tỉ lệ tử vong lên tới 90%!
Nhóm thứ hai đến sáu trăm người, cũng đã đã chết gần một nửa.

Rốt cuộc Cảnh Trung Tu cũng biết, vì sao Đường Thư Niên căn bản không sợ bị bại lộ vị trí.

Hóa ra hắn đã sớm chuẩn bị cạm bẫy hoàn chỉnh, chỉ chờ bọn họ chui vào đó.

Hơn nữa cho dù bọn họ biết đây là cạm bẫy, cũng không thể không vào, Cảnh Dật Thần khẳng định ngay dưới nhà xưởng này, bởi vì thông qua biểu hiện của định vị, cộng thêm lúc trước Thượng Quan Ngưng nói chuyện với Cảnh Dật Thần thông qua điện thoại, hiện tại tuy định vị Đường Thư Niên đã bị gì đó, nhưng Cảnh Trung Tu cảm thấy, nhất định vị trí của Cảnh Dật Thần chưa bị thay đổi, hẳn là chỉ một mình Đường Thư Niên rời đi, không mang theo Cảnh Dật Thần.

Thông đạo kết nối giữa mặt đất và phòng dưới tầng ngầm rất sâu, hơn nữa có lưới giăng khắp nơi, như là một cái mê cung cực lớn, đi vào sẽ rất khó đi ra, hơn nữa bên trong đủ loại nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ chết.

Muốn tìm được một đường chính xác, hoặc là tìm một người biết đường dẫn bọn họ đi vào, hoặc là, cần tổn thất thật nhiều người, hao phí thật nhiều thời gian, mỗi thông đạo đều phái người đi thử.

Kể từ khi Cảnh Trung Tu biết Cảnh Dật Thần bị mất tích, cả người bị bây giữa trạng thái phẫn nộ.

Đường gia năm đó phản bội Cảnh gia, bị ông trừng trị nên phá sản, năm đó Cảnh gia tổn thất rất lớn, nhưng cũng không có bị thương, cho nên Cảnh Trung Tu không triệt đường sống của Đường gia, mà để lại tính mạng cho người Đường gia.

Hiện tại xem ra, hẳn lúc ấy ông nên trực tiếp nhổ cỏ tận gốc Đường gia mới phải!Bất quá, hiện tại nghĩ tới chuyện quá khứ cũng chẳng giúp được gì, Cảnh Trung Tu chỉ hận Đường Thư Niên tìm Cảnh Dật Thần báo thù, ông làm cha, tình nguyện chịu khổ thay con trai.

Cảnh Dật Thần từng trải qua cái gì, không ai biết rõ hơn Cảnh Trung Tu, ông không hi vọng Cảnh Dật Thần trải qua một lần nữa!
Cảnh Trung Tu không để cho mười tay súng bắn tỉa đi dò đường, mà là an bài mười người có công phu cao thủ và mấy trăm thuộc hạ tinh anh của Cảnh Dật Thần, để cho họ đi xuống dò đường.

An bài những người này xong, ông giao nhiệm vụ cho người có tốc độ nhanh nhất của mình làm nhiệm vụ.


Sau đó, ông mang theo Tiểu Lộc tìm một cái cửa, rồi đi vào.

Bình thường khí độc đối với Cảnh Trung Tu và Tiểu Lộc không có chút tác dụng nào, hai người bọn họ từng chịu huấn luyện đặc thù với dược vật, đối với dược vật có năng lực miễn dịch rất mạnh, mà người còn lại cả người đều là virus, thân thể đã sớm bị cải tạo thành bất độc bất xâm.

Hai người cùng nhau thăm dò năm thông đạo dưới lồng đất, ngoại trừ nổ mạnh làm cho bọn họ bị thương nhẹ, còn lại đều thoải mái đi qua.

Nhưng mà, chỉ có xâm nhập đến phía dưới, mới biết được nơi này đã tạo thành ổ ong vò vẽ! Thông đạo phía dưới thông suốt ra bốn phía, thường là mấy đầu kia sẽ giao nhau, nhưng không có biện pháp phân biệt phương hướng ở dưới đây, hơn nữa không có tín hiệu di động, nên không có cách nào gọi điện thoại.

Ở dưới đó thăm dò nửa tiếng, Cảnh Trung Tu liền quyết định mang theo Tiểu Lộc lên trên.

Cứ tìm như vậy, phỏng chừng ít nhất cần năm ngày mới có thể tìm khắp mật đạo, cửa chính nhất định ở một trong số đó, nhưng vô cùng nguy hiểm, rất khó vào trong.

Hiệu suất thấp như vậy, hiện tại Cảnh Dật Thần ở dưới nhất định rất nguy hiểm, nếu chậm một phút, nguy hiểm của hắn sẽ tăng lên một chút.

Hơn nữa, nếu Đường Thư Niên bắt chước cách làm lúc trước của ông, như vậy tầng hầm ngầm nhất định không có thực vật cũng không có nước, chỉ có rất nhiều người sắp chết không ngừng hành hạ Cảnh Dật Thần.

Đợi khi tìm được Cảnh Dật Thần, cho dù hắn không mệt chết, không bị đánh chết, cũng sẽ chết đói!
Tuy Cảnh Trung Tu từng yêu cầu khắc nghiệt với Cảnh Dật Thần, ném hắn vào hoang mạc, ném vào đảo hoang, vì sinh tồn Cảnh Dật Thần đều nếm qua mọi thứ, nhưng điều này cũng không có nghĩa Cảnh Trung Tu nguyện ý cho con trai uống máu!
Cảnh Dật Thần chịu khổ, kỳ thật ông còn đau lòng hơn bất cứ ai, ông không muốn hắn uống thứ ghê tởm đó!
Có lẽ, Thượng Quan Ngưng đã tìm được cửa!

Cảnh Trung Tu muốn gọi điện thoại cho Thượng Quan Ngưng, tính hỏi tình huống bên kia của cô như thế nào, hỏi cô có an toàn hay không, nhưng ông gọi vài lần, điện thoại luôn ở trong trạng thái đường dây bận.

Ông không gọi lại, mà là kiên nhẫn chờ Thượng Quan Ngưng gọi lại cho mình.

Nhất định do Thượng Quan Ngưng đang bị Đường Thư Niên ngăn cản, nếu không sao cô không nhận điện thoại, thậm chí lòng cô còn lo lắng hơn cả ông, bức thiết muốn cứu Cảnh Dật Thần ra.

Quả thật Thượng Quan Ngưng đang bị Đường Thư Niên ngăn cản, cô cảm nhận được điện thoại báo lên Cảnh Trung Tu gọi, cũng đang có ý định chấm dứt cuộc trò chuyện với Đường Thư Niên.

“Đường tiên sinh, trước như vậy đi, hiện tại tôi chuẩn bị cho anh một ngàn triệu, hy vọng anh có thể tuân thủ lời hứa, không thương tổn chồng tôi, hơn nữa cho tôi gặp mặt chồng tôi một lần”.

Đường Thư Niên khẽ cười một tiếng, khóe môi nâng lên một độ cong lạnh lẽo, thản nhiên hỏi: “Như thế nào, Cảnh Trung Tu gọi điện thoại cho cô? Cô vội vã muốn báo tình hình bên này cho ông ấy sao? Ồ, tôi khuyên cô nên hỏi ông ấy, ông ấy và Cảnh Dật Thần đều mang người đến, bây giờ chỉ còn vài người còn sống.

Tôi để cho cô nói chuyện với ông già bất tử kia vài câu, bởi vì, đây là lần cuối cùng ông ấy gọi điện thoại cho cô, ông ấy rất nhanh sẽ biến thành một thi thể”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui