Hào Môn Ẩn Hôn Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã


Hôm sau là lễ mừng năm mới, Thượng Quan Ngưng chưa có về nhà, hoặc nói là, thật ra cô không có nhà để về.

Cảnh Dật Thần cũng không về nhà họ Cảnh, từ sáng đến tối vẫn ở cùng với Thượng Quan Ngưng, dán câu đối, treo phúc chữ, cắt giấy hoa, những đồ này cũng là Thượng Quan Ngưng đi cửa hàng tổng hợp tự mình chọn lựa.

Hai người đều là năm nay vừa mới về nước, quá khứ mấy năm, cũng là một mình cô đơn ở nước ngoài trải qua cái Tết truyền thống Trung Quốc, hiện tại bọn họ có nhà của mình, rốt cuộc cũng không phải lẽ loi trơ trọi đi qua mùa Tết rồi.

Thượng Quan Ngưng không biết tình huống nhà Cảnh Dật Thần, nhưng lần trước bà nội anh gọi điện thoại thúc giục chuyện cưới sinh, cô ấn tượng vô cùng sâu sắc, cảm giác bà nội rất đau lòng cháu trai.

Cô do dự mở miệng: “Anh! không trở về nhà không quan trọng sao?”
Cảnh Dật Thần lạnh lùng nâng mắt lên, âm thanh yên ả mà lạnh nhạt: “Nhà anh ở đây.


Anh thấy Thượng Quan Ngưng lo lắng, khe khẽ thở dài, đem tay cô đặt trong lòng bàn tay của mình: “Không cần lo lắng, ngoài em ra, không có ai cần anh.

Nhiều năm qua anh đã không có ăn Tết rồi, hiện tại thật vất vả cùng em, đừng đem anh đẩy ra ngoài.


Thượng Quan Ngưng bỗng nhiên có chút đau lòng.

Ngoài cô ra, không có ai cần anh!
Tại sao lại như vậy?

Anh tài giỏi như thế, hẳn là người thân nên kiêu ngạo mới đúng.

Hơn nữa, bình thường người Trung Quốc không bỏ qua ngày Tết âm lịch, đây là ngày lễ long trọng nhất, có hương vị ngày lễ nhất ở Trung Quốc, chỉ có khi là trẻ em mồ côi, hoặc là giống như cô có người thân hay không có người thân đều không khác nhau, những kẻ đáng thương.

Anh đã nhiều năm không ăn Tết, nhưng anh rõ ràng có gia đình!
Thượng Quan Ngưng cười cười, lần đầu tiên chủ động cầm tay anh, nói: “Em mới không muốn đẩy anh ra ngoài, anh đi em phải làm sao bây giờ? Em cũng đã nhiều năm không cùng người khác trải qua mùa Tết! Hiện tại chúng ta là vợ chồng hợp pháp, theo lí thường phải cùng nhau ăn Tết!”
Cuối cùng Cảnh Dật Thần cũng nở nụ cười, nụ cười từ đáy mắt của anh tràn ra đến khắp lòng, một thỏa mãn trước nay anh chưa từng có.

Anh cũng có nhà của mình.

Anh ôm lấy Thượng Quan Ngưng, sau đó kéo cô đến phòng bếp cùng nhau làm vằn thắn.

Cảnh Dật Thần đều cho người giúp việc và đầu bếp nghỉ làm, ngay cả A Hổ cũng nghỉ, cùng với Lý Nhiều tìm anh em của bọn họ.

Trong nhà chỉ còn có hai vợ chồng kia.

Bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng pháo hoa vang lên, bọn nhỏ trong tiểu khu vui sướng chạy trốn trên quảng trường, tiếng người lớn xung quanh quát lớn hòa vào tiếng đốt pháo và pháo hoa, trên TV phổ biến lễ mừng năm mới nhất định phải có tiệc liên hoan tối, trong không khí tràn đậm mùi vị năm mới – hạnh phúc len lỏi phủ khắp căn phòng.

Thượng Quan Ngưng ăn sủi cảo nóng hôi hổi, nhìn Cảnh Dật Thần cẩn thận lấy sủi cảo bóc bỏ vỏ đem tôm đặt vào trong chén cô, có một loại xúc động đến muốn khóc.

Có anh bên cạnh, cùng cô ăn lễ mừng năm mới, thật tốt.

Giờ phút này cảm giác của Cảnh Dật Thần và cô rất giống nhau, anh cảm thấy, cả đời này chuyện xúc động nhất – buộc Thường Quan Ngưng kết hôn với anh – là quyết định chính xác nhất!
Anh ăn những gói sủi cảo hoàn toàn không có hình dáng của cô làm, cảm thấy đó là vị thức ăn ngon nhất thế giới này.

Đã ăn cơm tất niên, Thượng Quan Ngưng bỗng nhiên thích sự náo nhiệt của bọn nhóc phía dưới, lôi kéo Cảnh Dật Thần đi xuống tầng.

Khắp nơi trên quảng trường nhỏ đều vang lên tiếng pháo nổ “bùm bùm”, có một đứa bé đùa dai, đốt một dây pháo xong nhanh chóng ném đến dưới chân cô.

Pháo “ầm” nổ vang, Thượng Quan Ngưng sợ đến mức “A” hét lên một tiếng, Cảnh Dật Thần vội vàng ôm cô vào trong ngực, gấp gáp hỏi: “Tiểu Ngưng, có bị thương không?”
Tiếng thét chói tai của Thượng Quan Ngưng chẳng qua là bỗng nhiên bị sợ, cô vốn dĩ không sợ pháo, hơn nữa những đứa bé đo đều nghịch ngợm loại pháo có độ sát thương rất nhỏ rất nhỏ, không khiến người khác bị thương.

Cô ở trong ngực ngẩng đầu, cười nói: “Em không sao, chính là hơi hoảng sợ mà thôi, không cần lo lắng.


Cảnh Dật Thần nghe cô nói không có chuyện gì, lúc này mới yên lòng, mặt đen quay đầu đi phải tìm đứa bé kia tính sổ.


Đứa bé kia cũng biết mình đã đùa hơi quá, gây ra họa, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng, người vừa cao vừa lớn, sợ đến mức nhanh chân co giò chạy.

Chính là nó quá hoảng, không cẩn thận té xuống rồi.

Thượng Quan Ngưng vội vàng kéo Cảnh Dật Thần lại, dở khóc dở cười nói: “Anh đừng làm đứa bé sợ, nó còn nhỏ, em không có việc gì, đừng trách nó.


Cô vừa nói, vừa đi đến nâng đứa bé đứng dậy, vỗ vỗ những mảnh giấy pháo dính trên người nó, cười hỏi cậu bé: “Nhóc tên gì?”
Đứa bé cho rằng cô hỏi tên là muốn đến tố cáo với cha mẹ, tình huống này nó đã gặp phải rất nhiều lần rồi, mỗi lần nó trêu đùa người khác, bọn họ liền đến mách với cha mẹ nó!
Cậu bé mím môi, sau một lúc mới nói: “Cháu! cháu sẽ chia cho cô một nữa pháo hoa nhé, cô đừng tìm đến mẹ con, được không?”
Thượng Quan Ngưng bật cười, gật đầu: “Được, cô không nói cho mẹ cháu, nhưng lần sau không được cầm pháo hoa đi hù dọa người khác, được không?”
“Vâng!” Đưa trẻ thoải mái đồng ý.

“Vậy cháu nói cho cô cháu tên gì?”
“Cháu gọi là Đậu Đậu!” Đứa trẻ nói xong, lấy một hộp pháo nhỏ nhét vào trong tay Thượng Quan Ngưng, xoay người cười chạy.

Chạy đi thật xa, còn nghe đứa trẻ nói to: “Cô thật xinh đẹp!”
Thượng Quan Ngưng buồn cười nở một nụ cười.

Cảnh Dật Thần đứng một bên nhìn cô dịu dàng ôn nhu lúc ở cùng đứa bé, trong lòng anh dâng lên ấm áp nhàn nhạt.

Anh đi đến ôm eo cô, ở bên tai thấp giọng nói: “Thích trẻ con?”
Thượng Quan Ngưng hiện tại đã quen với những đụng chạm của anh, nhưng lại không có thói quen anh ở bên tai mình dùng giọng nói trầm thấp gợi cảm nói chuyện, trên gương mặt trắng nõn của cô hiện lên một tầng đỏ ửng, hơi hơi quay đầu đi.

“Thế giới của trẻ con là sạch sẽ đơn thuần nhất, cho nên em thích chúng, trước kia muốn làm giáo viên mầm non, đáng tiếc, hiện tại giáo viên mầm non đều yêu cầu có sở trường đặc biệt, nào là vẽ tranh nhé, ca hát này, khiêu vũ nữa, đáng tiếc, em ngoài chạy, chỉ biết đánh tennis, mà nhà trẻ bọn nhỏ lại không thể đánh tennis.



Cảnh Dật Thần bị cô trêu chọc khẽ cười lên, hai mắt anh thấp thoáng ánh sáng, thản nhiên nói: “Về sau chúng ta sinh nhiều một chút, em dạy bọn nhỏ là được.


Thượng Quan Ngưng nghe anh nói sợ hết hồn, sinh nhiều, cô là heo hả?!
Hơn nữa, sinh em bé!
Cô lúc trước cũng không có nghĩ qua.

Cùng Cảnh Dật Thần ở chung một nhà, ngoài mặt anh lạnh lùng, không nói chuyện tình yêu, nhưng rất nhiều lúc trong cuộc sống anh lơ đãng một chuyện nhỏ anh cũng sẽ suy nghĩ đến cô, yên lặng quan tâm cô.

Anh chỉ thích hành động, mà không thích biểu hiện chính mình.

Cô đã sống hai mươi bảy năm, trừ mẹ và cậu, không có ai đối tốt với cô như vậy.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh cao ngất, đẹp trai cao quý, bỗng nhiên có một loại xúc cảm không chân thật.

Cô thật sự có thể luôn hạnh phúc như vậy?
Ông trời là muốn bồi thường cho cô?
Nếu đúng, những thống khổ tuyệt vọng trước kia cô từng chịu đựng, đều đáng giá!
Trên mặt cô nở ra nụ cười rực rỡ, giơ tay về phía anh: “Bật lửa, em muốn đốt pháo hoa chúc mừng tân niên!”
Ăn mừng trong năm tháng hoàn toàn mới, đã gặp được anh!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui