Triệu An An bị Cảnh Dật Thần tẩy não như vậy, chờ đến khi đối diện với Du Mặc, cô cũng không còn kích động, giống như cái người vừa rồi không phải cô.
Cô thoải mái ngồi đối diện với Du Mặc, dự định nói rõ ràng với hắn.
“Cái kia, thị trưởng Mặc, hồi nãy anh đã giới thiệu rồi, cho nên tôi cũng giới thiệu với anh một chút!”
Triệu An An cầm lấy ly trà mà Cảnh Dật Thần chưa hề đụng vào, bưng lên uống hai ngụm, cũng không chờ Du Mặc đồng ý mà đã nói thẳng: “Tôi tên là Triệu An An, năm nay hai mươi tám tuổi, người A thị, ngoại trừ đánh nhau, trên cơ bản tôi không thông thạo gì hết, không nấu cơm, không giặt quần áo, không làm việc nhà, không đầu óc, không dáng người, không diện mạo, sản phẩm ba không điển hình.”
Cô nói xong, chờ Du Mặc phản ứng.
Du Mặc liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Nhà có người giúp việc, không cần em phải làm.
Đánh nhau cũng không sao, chắc chắn là em đánh không lại anh.”
Triệu An An câm nín, sao cô lại quên, xuất thân của người này là bộ đội đặc chủn!
Cô lấy công phu đánh nhau như mèo cào của mình hù doạ người ta, người ta lại không thèm để vào mắt.
“Về phần ba không mà em nói...” Sắc mặt Du Mặc lạnh nhạt, giọng điệu đứng đắn: “Em rất xinh đẹp, dáng người cũng không tệ, nhưng mà không có đầu óc thì đúng là thật, nhưng mà anh cần người không có đầu óc, thông minh quá cũng không phải chuyện gì tốt.”
Hôm nay, Triệu An An ăn mặc phong cách trung tính như trước, nhưng mà quần áo là do bà ngoại chọn, bởi vậy cô không thể mặc quần áo màu đen mà mình thích mặc.
Cô mặc áo voan ngắn tay màu tím nhạt, nhìn rất sang trọng và thanh lịch, còn nữa, áo voan có hơi mỏng, cho nên có thể thấy rõ nội y màu trắng lấp ló bên trong.
Ở dưới là một cái quần dài màu trắng phối với đôi hài đơn giản, hai chân cô thẳng tắp thon dài, làm cho hai mắt người ta sáng ngời.
Đối với bộ quần áo này, Triệu An An cũng có thể miễn cưỡng mặc, thật ra chỉ cần không mặc váy thì cô mặc cái gì cũng được, nhưng cô thích phong cách ngầu lòi một chút, men lỳ một chút, mặc váy thì sao mà ngầu cho được.
Trước kia, bởi vì muốn đỡ phiền mà cô thường mặc áo hai dây và quần đùi ra đường, nhưng mà thường đưa đến ánh mắt đàn ông, cho nên cô mới không mặc nữa.
Thật ra ngũ quan Triệu An An rất đẹp, Triệu Chiêu là mỹ nhân, Triệu An An di truyền gen từ mẹ, cho nên cô cũng có gương mặt duyên dáng, mắt hạnh nhân, mũi cao nhỏ, dáng người cũng rất tốt.
Cho nên Du Mặc nói cô xinh đẹp cũng không phải là nói dối, mà là thật sự cảm thấy cô rất đẹp.
Chẳng qua, thẩm mỹ của phần lớn mọi người đều thích cô gái ôn nhu, bình thường đàn ông đều thích người ôn nhu, quyến rũ, mà không thích người quá mức trung tính, nếu không sẽ cảm thấy mình đang chơi gay với anh em tốt.
Nhưng mà, Triệu An An không cảm kích việc Du Mặc nói mình xinh đẹp, nói cô có dáng người tốt chút nào, bởi vì Du Mặc nói cô không có đầu óc!
Cô nói mình không có đầu óc, đó là khiêm tốn, không phải thật sự cho rằng mình không có đầu óc, người này thật là, vậy mà còn cho là thật, còn nói cô đúng là không có đầu óc!
Nhưng mà, Triệu An An không định tranh luận với Du Mặc chuyện này.
“Tôi chẳng những không có đầu óc, tôi còn có bệnh, có lẽ chỉ sống được vài năm, chẳng lẽ anh thích cưới ma ốm sao?” Không ai nguyện ý cưới người có bệnh về làm vợ, đúng không? Triệu An An rất đắc ý, cô cảm thấy mình nắm chắc thắng lợi rồi.
“Không sao, anh đã biết chuyện này, trước khi chúng ta gặp mặt, người nhà của em đã nói cho anh biết, anh có thể chấp nhận.” Du Mặc vẫn thản nhiên như trước, không có tức giận chút nào.
Triệu An An ghé vào bàn, cố ý để sát vào Du Mặc, thấp giọng nói: “Tôi bị ung thư, ung thư đó! Biết không? Đây là bệnh nan y, ung thư, sẽ chết!”
“Ừ, anh biết, anh cũng đã từng bị, ung thư dạ dày, em còn muốn nói gì không?” Du Mặc lạnh lùng nói ra tin tức khủng bố.
Triệu An An mở lớn miệng, nếu cằm cô không đặt trên bàn, chắc chắn sẽ chấn động đến nỗi rớt xuống!
“Anh cũng đã từng?! Không thể nào, đâu có chuyện trùng hợp như vậy!”
Triệu An An ngạc nhiên, không chịu tin lời Du Mặc.
“Bây giờ ung thư rất phổ biến, nhưng mà ung thư dạ dày thì dễ trị hơn một chút, phát hiện sớm, đúng lúc cắt bỏ dạ dày, sẽ không có nguy hiểm, sau này cũng giống như người bình thường, ít nhất là có thể sống đếm bảy tám mươi tuổi.
Em không cần nói chuyện ung thư với anh, theo anh được biết, ung thư của em cũng đã được chữa khỏi, chẳng qua còn tồn tại số lần tái phát nhất định mà thôi.
Em đang hù doạ bản thân, càng sợ hãi thì khả năng tái phát càng cao, em nên thả lỏng, hưởng thụ cuộc sống cho tốt.”
Du Mặc cũng không giải thích về bệnh của mình quá nhiều, hắn chỉ bình tĩnh khuyên bảo Triệu An An.
Triệu An An không nghe lọt tai lời hắn nói, trong đầu cô vẫn còn quanh quẩn bốn chữ “ung thư dạ dày”, thì ra Du Mặc và cô là người cùng cảnh ngộ, vậy mà cũng bị bệnh nan y, quá đáng thương.
Đột nhiên trong đầu cô loé lên, nói: “Vậy anh lại càng không nên tìm một người vợ ung thư, nếu không đến một lúc nào đó hai người đều chết thì sẽ không còn ai chăm sóc con anh! Anh nên tìm nười khoẻ mạnh, sau này cho dù anh mất, cũng có thể thay anh chăm sóc con anh!”
“Không cần, thân thể vợ trước của anh rất tốt, sẽ chăm sóc cho con, đó là mẹ ruột, chắc chắn tốt hơn mẹ kế.”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi là mẹ kế, sẽ không thể chăm sóc tốt cho con anh, ngay cả bản thân tôi còn không chăm sóc được, sau này lại làm con anh bị thương thì không xong rồi!”
“Không sao, con anh bảy tuổi, năng lực tự gánh vác rất mạnh, trong nhà có người giúp việc, ông bà nội nó cũng ở chung, không cần em chăm sóc.”
“Chính là...” Triệu An An chưa từ bỏ ý định, vắt hết đầu óc tìm vấn đề: “Nhưng mà tôi không thích con nít!”
Du Mặc làm như không nghe ra ẩn ý trong lời cô nói, không hề ngại ngùng nói: “Em không thích vậy thì không sinh!”
Triệu An An gãi mái tóc ngắn của mình, người này khờ thật hay là giả ngu, sao nêm nếm thế nào cũng nhạt nhách vậy nè!
“Cái kia, tôi nói cho anh biết, hai chúng ta không thích hợp, dưa hái xanh không ngọt, anh không thể không hiểu đạo lý này!” Triệu An An không còn cách nào, đành phải nói rõ ràng.
“Anh cảm thấy rấp thích hợp.”
“Tôi...! Tôi không muốn kết hôn sớm như vậy, anh cũng thấy đó, vừa rồi anh họ kêu tôi đi làm hiệu trưởng! Tôi chính là người tham công tiếc việc, bây giờ không rãnh nói đến chuyện tình cảm, tôi phải tập trung tinh lực đi làm một hiệu trưởng tốt!”
Lời này, Triệu An An nói ra mà ngay cả bản thân cô cũng chột dạ, nhưng cô vẫn kiên trì nói ra, tốt xấu gì thì nó cũng là lý do không tệ! Ban đầu Cảnh Dật Thần kêu cô đi làm hiệu trưởng, cô còn không vui, không ngờ nhanh như vậy đã có thể dùng!
Du Mặc nghe thấy lời cô, cuối cùng cũng yên lặng.
Trong lòng Triệu An An vui vẻ, thì ra Du Mặc cũng là người lấy sự nghiệp làm trọng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...