Người đàn ông dừng xe lại, nhìn Triệu An An như hung thần, lại nhìn nhìn con dao trong tay cô, nhướng mày, sắc mặt bình tĩnh đạm nhiên nói: “Triệu tiểu thư, chào cô, tự giới thiệu một chút, tôi tên là Du Mặc, người ở thành phố B, năm nay ba mươi sáu tuổi, ly dị, độc thân, có một đứa con bảy tuổi, xuất thân là bộ đội đặc chủng, nhiều lần đảm nhiệm chức vụ đội trưởng cảnh sát hình sự, cục trưởng cục công an, cô xác định muốn cướp tôi?"
Má ơi, đá phải ván sắt!
Triệu An An tay run run, con dao liền lập tức rơi xuống.
Du Mặc mặt không biểu tình cầm lấy con dao rớt trên đùi hắn, đưa tới trước mặt Triệu An An, nhàn nhạt nói: “Triệu tiểu thư, dao cô rớt này.
”
“Thị thị thị…… Thị trưởng?!” Triệu An An đầu lưỡi thắt, cả người tất cả đều là mồ hôi lạnh!
Cô vừa rồi muốn cướp thị trưởng thành phố B! Hơn nữa cái người Du Mặc này có thật nhiều biệt hiệu! Bộ đội đặc chủng? Cục trưởng cục công an?
Hắn nói nhiều như vậy, đây là muốn tính trực tiếp tống cô vào ngục giam hay sao?!
Bà ngoại không phải nói hắn là người người cung ứng đá quý sao? Sao không nói hắn là thị trưởng?!
Cô thật ngaii!
Cô tuyệt đối không phải cháu ruột của bà ngoại! Mẹ của cô tuyệt đối là do bà ngoại nhặt từ đống rác về!
Triệu An An chột dạ đến cực điểm nhận lấy con dao, sau đó động tác vô cùng lưu loát ném ra ngoài cửa sổ xe, mạnh mẽ nở một vẻ mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc: “Cái kia…… Mực thị trưởng, thật sự…… Ngại quá! Tôi…… Tôi chính là muốn cùng anh đùa một chút, anh ngàn vạn lần đừng coi là thật!”
Du Mặc nghe được cách cô xưng hô, khóe môi không khỏi hơi méo: “Triệu tiểu thư, tôi họ Du, không phải họ mực, phiền cô chú ý một chút.
”
“Nga nga nga, thực xin lỗi thực xin lỗi, vừa rồi tôi hơi khẩn trương, cho nên kêu sai rồi, Mặc thị trưởng đừng trách móc, tôi là người khi nhìn thấy nhân vật lớn là liền dễ dàng khẩn trương!”
Triệu An An khẩn trương ngón tay đều đan nhau, cái trán đều đã ra hãn.
“Không cần khẩn trương, tôi không có khuynh hướng bạo lực, cũng không có ham muốn thân cận với người cướp, nếu không cô có ý kiến, tôi đây tiếp tục lái xe, có thể chứ?” Du Mặc cũng không biết cô là thật sự nói sai hay vẫn là cố ý muốn tổn hại hắn, hắn cũng không hề sửa đúng, mà là khởi động ô tô, dần dần đi khỏi Triệu gia.
Triệu An An hoãn một hồi lâu, mới áp xuống trái tim đang chuẩn bị nhảy khỏi lồng ngực, thử hỏi: “Mặc thị trưởng, anh thật sự là thị trưởng thành phố B? Nhưng sao tôi lại không nghe thấy tên anh bao giờ!”
Du Mặc nhàn nhạt gật đầu: “Đúng.
”
Triệu An An đợi nửa ngày, kết quả Du Mặc cũng không tiếp tục giải thích, cô nghĩ nghĩ, lấy di động ra, lên mạng tra một chút.
Quả nhiên, người đàn ông trước mắt này đúng thật là thị trưởng thành phố B! Chẳng qua vừa mới nhận chức nửa năm, hắn trước kia quả thật là cục trưởng cục công an!
Triệu An An xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, chưa từ bỏ ý định truy vấn: “Bà ngoại tôi nói, nhà anh là người cung ứng đá quý cho nhà chúng tôi, phải không?”
Du Mặc tiếp tục gật đầu: “Phải.
”
Sau đó một lời dư thừa cũng không nói, kém chút nữa là làm Triệu An An nghẹn chết!
Người này quả thực giống Cảnh Dật Thần đến kinh ngạc! Tên hắn không nên là Du Mặc, mà phải gọi là du mộc!
Nói thêm mấy chữ có thể chết hả!
Tốt xấu gì cũng nên giải thích cho tôi một chút, vì sao anh vừa là thị trưởng lại vừa là người cung ứng đá quý, không phải bây giờ quốc gia không cho nhân viên công vụ kinh doanh sao?
Nhưng là, nhìn tên lạnh mặt này không có nửa điểm muốn giải thích, Triệu An An chỉ có thể để sự nghi hoặc trong bụng, sau đó càng tích càng nhiều, nghẹn đến mức cô muốn khó chịu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Xe dừng trước một quán trà, Du Mặc dẫn đầu xuống xe, sau đó vòng đến bên kia Triệu An An, giúp cô mở cửa xe, đưa cô xuống xe.
Triệu An An được đối xử tốt mà kinh ngạc, không ngừng nói lời cảm ơn với hắn: “Cám ơn Mặc thị trưởng, anh quá khách khí!”
“Ừ, đi thôi.
”
Du Mặc nói xong, liền xoay người đi vào quán trà.
Triệu An An vội vàng đuổi theo.
Quán trà này làm theo phong cách cổ đại, cổ kính.
Triệu An An lớn lên ở thành phố A, cái chỗ nào cũng đã từng đi qua, vậy mà còn không biết thành phố A còn có một chỗ có phong cảnh ưu nhã mà an tĩnh như vậy.
Cô đi theo Du Mặc vào một gian phòng riêng, nhìn thấy người ngồi trong phòng, ngay tức khắc liền ngẩn ngơ: “Anh?!”
Người ngồi trong phòng mặc một chiếc áo sơmi trắng, quâgn âu màu cà phê hưu nhàn anh tuấn, thần sắc hờ hững, khí chất lãnh khốc, không phải Cảnh Dật Thần thì là ai!
Cảnh Dật Thần trực tiếp làm lơ Triệu An An, ạn không có đứng dậy, vẫn như cũ ngồi ở trên ghế chính mình, chỉ là gật đầu với Du Mặc: “Ngồi.
”
Du mặc lại có chút cung kính gọi anh một tiếng “Cảnh thiếu”, sau đó mới ngồi xuống đối diện.
Triệu An An đứng ở giữa hai người, đôi mắt trừng lớn, trong đầu đã tất cả đều là một mảnh hồ nhão.
Cô đi xem mặt, Cảnh Dật Thần đi theo tới làm gì!
Lúc trước anh ta theo đuổi thượng Quan Ngưng, cô đều thực thức thời tránh đi, sao anh có thể lấy oán báo ơn như vậy!
Sát tinh ở chỗ này, cô căn bản là trốn không thoát!
Cảnh Dật Thần nhìn Triệu An An liếc mắt một cái, khẽ nhíu mày: “Đứng làm gì, ngồi xuống!”
Triệu An An chọn vị trí cách xa anh nhất ngồi xuống, bĩu môi xụ mặt, toàn thân trên dưới đều tản ra “Tôi không vui”.
Cảnh Dật Thần một chút cũng không để ý đến việc cô không vui, nhàn nhạt nói: “Anh tìm công việc cho em rồi, ngày mai đi làm.
”
“A?” Triệu An An đầu óc nhất thời không chạy kịp, việc? Vì cái gì mà muốn cô đi tìm việc? Cảnh Dật Thần sao lại có lòng tốt tìm việc cho cô như vậy?
Chờ khi cô có phản ứng lại, thì liền lập tức vui vẻ nhảy dựng lên: “Được được! Quả nhiên là anh của em, còn giúp em tìm việc! Em có việc, thật tốt quá!”
Có công việ thì sẽ không bao giờ bị bà ngoại nhốt trong nhà nữa, mỗi ngày đều phải ngồi im trong nhà, cô sắp muốn phá tan cái biệt thự đi rồi!
Hơn nữa, có công việc thì sẽ có tiền lương a! Cô cuối cùng có tiền, về sau không bao giờ phải đi cướp nữa!
Vui vẻ một hồi lâu, mắt thấy sắc mặt Cảnh Dật Thần càng ngày càng trầm, cô mới nhớ tới hỏi: “Anh, anh tìm cho em công việc gì?”
“Em sẽ trở lại làm ở đại học X……”
Cảnh Dật Thần còn chưa nói xong, Triệu An An đã vui vẻ cười ha ha: “Đi đến trường X làm giáo viên? Ai nha, anh, anh thật là đối tốt với em! Đại học X tiền lương rất là cao, một ngàu cũng không có mấy tiết, rất thích hợp với em!”
Cô cao hứng chạy đến chỗ Cảnh Dật Thần, muốn vỗ vỗ vai anh, bàn tay thò đến nửa đường, rồi lại bị ánh mắt lạnh băng của Cảnh Dật Thần làm cho rụt trở lại.
“Nga nga nga, em đã quên mất anh không thể bị người khác chạm vào, em sẽ không chạm vào nữa!”
Cảnh Dật Thần thu hồi ánh mắt, lấy một tập văn kiện trong túi, đưa cho Triệu An An: “Đây là thư mời, nhận lấy.
”
Triệu An An vui rạo rực tiếp nhận, mở ra vừa thấy, mặt trên rành mạch viết:
“Giấy mời Triệu An An đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng trường đại học X ba năm.
”
Văn kiện trong tay Triệu An An “Bang” một tiếng rơi xuống mặt đất, cô lắp bắp nói: “Giáo giáo…… Hiệu trưởng?!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...