Hào Môn Ẩn Hôn Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã


“Không có.” Cảnh Dật Thần nhàn nhạt lắc đầu, “Không cần lo lắng, buổi sáng hôm đã đàm phán lại lần nữa rồi, đơn giản là dùng thêm chút tiền thôi."
Trên thực tế, tinh diệu truyền thông thu mua xuất hiện vấn đề lớn.
Nhưng việc đó không có quan hệ gì với Quan Ngưng, căn bản cũng không phải do cô dựng lên.
Cô không cần biết những điều này, bất luận sảy ra việc gì, anh đều có thể xử lý, nếu anh cũng không xử lý được, thì có nói cho cô cũng vô dụng, sẽ chỉ làm cô lo lắng thêm.
Trong giọng của Thượng Quan Ngưng có chút tự trách: “Có phải do tôi hay không? Tôi nghe bác sĩ Mộc nói, ngay ngày nhận chức đầu tiên của anh đã bỏ lỡ bao nhiêu hạng mục quan trọng, Bác Cảnh cùng với hội đồng cổ đông đều bất mãn với anh, muốn anh chịu trách nhiệm, việc này...có nghiêm trọng lắm không?"
Cảnh Dật Thần sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại, “bác sĩ Mộc” cùng “bác Cảnh” trong lời cô là ai.
Chẳng trách thái độ hôm nay của Thượng Quan Ngưng thay đổi hẳn so với ngày hôm qua, hóa ra là do cái tên Mộc Thanh kia mở mồm nói hươu nói vượn.
Tập Đoàn Cảnh Thịnh là của anh, do anh định đoạt, làm gì có ai dám khoa tay múa chân bắt anh phải gánh vác trách nhiệm!
Bất quá, anh vẫn muốn cảm ơn cái tên tiểu tử kia đã nói hươu nói vượn.

Đến cách xưng hô “bác Cảnh”……
Anh tương đối quan tâm đến cách xưng hô này của cô.

“em cùng Cảnh…… à..cha anh, quen nhau sao?” anh quả thật biết Thượng Quan Ngưng cùng người cha Cảnh Trung Tu của mình không thân, nếu không cô sẽ không quen biết anh.

Anh chỉ là không hiểu tại sao Thượng Quan Ngưng lại kêu bác thân mật như vậy.Cảnh Trung Tu nói hắn tính tình ái loanh quanh lòng vòng, quả nhiên không sai.
Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu: “Không thân, nghe cậu của tôi nói là khi còn nhỏ có gặp qua một lần, tôi yếu nên không cẩn thận ngã xuống sông, là ông ấy đem tôi cứu lên, còn đem cá do chính mình câu đưa cho tôi tất.

Mai sau lúc lớn lên mới gặp qua một lần, mấy ngày hôm trước ông ấy cũng trùng hợp cùng với cậu của tôi đến viện thăm tôi.”
Nói đến việc này, Thượng Quan Ngưng bỗng nhiên bừng tỉnh, chẳng trách được lúc ấy cô cảm thấy nhìn Cảnh Trung Tu có chút quen mắt, hóa ra là bởi vì do Cảnh Dật Thần, bọn họ cha con lớn lên rất giống nhau, chẳng qua Cảnh Trung Tu đã lớn tuổi nên khuôn mặt già đi thôi.

Cô thật đúng thật là là ngốc, manh mối đều chỉ ra là Cảnh Dật Thần, nhưng cô vẫn không có nhìn rõ.
Cảnh Trung Tu cùng Hoàng Lập Hàm đi bệnh viện thăm Quan Ngưng, rất coi trọng cô, Cảnh Dật Thần biết, nhưng là việc khi nhỏ của cô là lần đầu anh nghe nói.
Cha còn từng bế cô lúc nhỏ?
Cảnh Dật Thần có chút tức giận, theo bản năng nói: “tại sao có thể cho ông ấy ôm em, khi còn nhỏ cũng không được!"
Thượng Quan Ngưng dở khóc dở cười, cái con người này cũng quá bá đạo đi, sao có thể ăn giấm lung tung như vậy.

“Khi đó tôi mới mười tuổi, anh có thể bình thường một chút được không! Là bác Cảnh..bác ấy đã cứu tôi, nếu không nhờ ông ấy, tôi đã bị chết đuối rồi không chừng!”
Cảnh Dật Thần lúc này mới do dự mà gật gật đầu: “Ngô, nói như vậy, coi như lão gia hỏa này cũng coi như làm được việc tốt.”
Thượng Quan Ngưng khẳng định gật đầu: “bác Cảnh là người tốt!”
Đó là cô không quen biết ông! Trong nhận thức của anh với ông thì không có việc ông ấy là người tốt!
“em kêu ông ấy thân thiết như vậy, nhưng tại sao anh không nghe thấy em gọi anh thân thiết như vậy." sau một hồi rối rắm anh lại bàn về truyện này, lại muốn bàn về cách xưng hô.
Thượng Quan Ngưng có chút đau đầu, hiện tại mới biết được người đàn ông này nhìn ngoài thì thành thục trầm ổn, không nghĩ tới lại giống trẻ con như vậy.

Nhưng nhờ cái tính trẻ con này của anh lại khiến trong lòng cô có chút cảm xúc mềm mại.
Nàng đối mắt lượng lượng nhìn anh: “ Vãn bối xưng hô với trưởng bối thì hay gọi là chú đi hoặc là bác..xem ra tôi gọi cha anh là Đại gia cũng được nha!"
Anh nhịn không được liền cười một tiếng, nghĩ đến Cảnh Trung Tu cũng đồng ý bị gọi như vậy.
“Cảnh đại gia”, không tồi đâu!
Từ từ, không đúng, nha đầu này đang nói sang chuyện khác!“em thử gọi anh một tiếng, cho anh nghe một chút.”

Thượng Quan Ngưng bật cười, xem ra nói đánh trống lảng sang chuyện khác không thành công.
Cô nghĩ nghĩ rồi cười nói: “Triệu tiên sinh, chào anh!”
Triệu tiên sinh……
Nghe thấy cách xưng hô này, Cảnh Dật Thần cũng cười, nhẹ giọng nói: “A Ngưng, anh không có cố ý lừa em, mẹ anh họ Triệu, trước kia anh không thích họ ‘cảnh’, mọi người lúc trước cũng gọi anh là Họ triệu, cho nên em gọi như vậy cũng không có gì sai."
Thượng Quan Ngưng trong lòng kỳ thật đã sớm tha thứ cho anh, lúc này nghe anh bình tĩnh nói anh không thích họ cảnh, chắc là trong lòng anh có điều thống khổ không muốn cho mọi người biết, cho nên cô cũng không để ý nữa.
Cô chỉ cần biết rằng, anh không có ác ý, như vậy đủ rồi.
Thượng Quan Ngưng không nghĩ làm anh khó chịu, liền mỉm cười an ủi anh: “Anh không thể trách tôi hiểu lầm, An An vẫn luôn kêu anh là ca ca, An An họ triệu cho nên tôi đương nhiên cũng nghĩ anh họ Triệu! Tôi kêu anh như vậy cũng đã lâu vậy mà anh cũng không phản đối, bình thường người khác sẽ sửa mà."
“Anh là anh họ của An An, mẹ của con bé với mẹ anh thân như chị em, bọn anh lớn lên cùng nhau so với anh em cũng không khác mấy." anh nhẹ nhàng đem Thượng Quan Ngưng ôm vào ngực, cằm của anh tựa trên trán cô, mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng bên mũi anh, khiến anh cảm thấy rất tuyệt vời.
“Là do em quá dễ dàng tin tưởng người khác, về sau gặp ai thì nên hỏi nhiều việc một chút, thám thính thông tin riêng tư của người như thói quen, từ giờ về sau sẽ không lừa em nữa, hiểu lần như vậy sec không tái phạm nữa."
Thượng Quan Ngưng bị anh ôm vào trong ngực, trên hai má lộ ra chút hồng nhạt đỏ ửng, vì cái gì mã mỗi lần ở trong ngực anh thì cô đều có một loại cảm giác rất an ổn?
“Tốt, anh phải đi rồi, việc ở công ty tất cả đã có anh lo, đây Là việc của anh, em không cần lo lắng, máy ngày này chỉ nên nghỉ ngơi bồi dưỡng thân thể thật tốt."
Anh vừa ôn nhu săn sóc lại mang theo một chuat bá đạo sủng nịnh, Thượng Quan Ngưng trước nay đều chưa từng hưởng thụ qua, từ trước tới nay chưa có ai đối xử tốt với cô như vậy.
Cô cô đơn một mình, một mình chấp nhận hết mọi việc, việc này đã thành thói quen.
nh nói như vậy để cho cô yên tâm, làm cô rất muốn dựa vào anh.
Cô càng ngày càng cảm thấy, có lẽ cùng anh kết hôn là việc đứng đắn nhất cô đã làm.

Xem ra, cô nên nhanh chóng thích ứng thân phận hiện tại của mình.
Cảnh Dật Thần biết Thượng Quan Ngưng không thể nhanh như vậy liền chấp nhận việc này, anh cũng không có hy vọng xa vời rằng cô lập tức quan tâm chính mình, với tình hình hiện tại, anh đã rất thỏa mãn rồi.
Cái nha đầu ngốc này, người đều đã ở trong lồng ngực anh, tâm còn có thể chạy đi mất sao?
Cảnh Dật Thần vừa đi đến công ty, Thượng Quan Ngưng liền ăn không ngồi rồi, vừa định ra khỏi cửa, đã bị mấy tên vệ sĩ cản lại, tên dẫn tiến lên cung kính nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia nói, cô không thể đi ra ngoài.”
Thượng Quan Ngưng nhìn bọn họ phô trương, không khỏi chán nản.
Cái gì nha, còn phái người trông, hạn chế tự do của cô, đây là trái pháp luật nha!
Cô ẩu thật không có muốn đi ra ngoài, thân thể cô đang trông tình trạng không lạc quan, miệng vết thương trên cái gáy của cô bị cô làm nứt ra mấy lần, tiến độ khép lại càng ngày càng chậm, gió lạnh thổi đến liền rụt cổ lại vì đau đến xuyên tim, cô không dám ra ngoài lăn lộn.

Chỉ là khi mở cửa liền thấy đám người chặn ở cửa, kìm hãm sự tự do của cô.
Nàng tùy ý khoác tạm áo khoác, bắt đầu tham quan phòng củaCảnh Dật Thần.
Cô đi được một lát mới phát hiện, này hai mươi bảy tầng cư nhiên đều là của anh, khoảng chừng hơn một ngàn mét vuông, phòng để quần áo, thư phòng, phòng tập thể thao, phòng nhạc cụ, phòng vẽ tranh..v..v..cái gì cần cũng đều có.
Cô đi dạo qua một vòng, thì hơi cảm thấy có chút quáng mắt, cô rốt cuộc cũng biết, vì cái gì mà lúc Cảnh Dật Thần dọn lại đây, lại dùngnhiều xe tải với cần cẩu như vậy.
Thượng Quan Ngưng cuối cùng trong phòng vẽ tranh, ở giữa bàn lớn có một bức vẽ lớn che lại, cô tò mò kéo lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui