Bước chân của Tiểu Lộc cứng lại, qua một hồi lâu, cô mới đóng cửa một lần nữa, rồi sau đó chậm rãi xoay người.
Cô dùng ánh mắt đạm mạc nhìn sắc mặt tái nhợt lại vẫn yêu nghiệt tuấn tú của Cảnh Dật Nhiên.
“Anh rốt cuộc nhớ lại tên của tôi.”
“Tuy rằng mặt không giống nhau, nhưng hôm nay em có trang điểm, cách trang điểm giống như ngày đó đã gặp ở Cảnh gia, đầu tôi tuy rằng trúng đạn, không phải là bị nước vào, cách trang điểm giống nhau như đúc, khí chất cũng giống nhau như đúc, tôii muốn xem nhẹ cũng khó.
Đúng không, Angel?”
“Hóa ra dung mạo lần trước tôi nhìn thấy khiến lòng người điên đảo là giả, trách không được không ai có thể bắt được em! Ai có thể nghĩ đến, một cái người mang khuôn mặt búp bê, đi đường nhảy nhót, cả ngày ôm kẹo que cùng chocolate, lại là nữ sát thủ máu lạnh bị truy nã toàn thế giới! Tôi đã cảm thấy em rất quen mắt, nhưng làm thế nào cũng nghĩ không ra em rốt cuộc là ai, hóa ra khuôn mặt lần đó tôi nhìn thấy là giả!”
Trên mặt Cảnh Dật Nhiên rõ ràng mang theo ý cười, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.
“Sát thủ xếp thứ hai toàn thế giời, là nữ sát thủ duy nhất lọt vào top mười, nữ sát thủ đẹp nhất toàn cầu! Tiểu Lộc của tôi, em lại có nhiều danh hiệu khiến người khác sợ hãi như vậy, thật đúng là làm tôi cực kỳ giật mình! Tôi vừa mới hôn mê tỉnh lại, em liền cho tôi kinh hỉ lớn như vậy, tôi có khả năng sẽ lại ngất xỉu một lần nữa —— do em dọa.”
Cảnh Dật Nhiên xác thật cực kỳ khiếp sợ.
Hắn không thể nghĩ tới, cô gái có khuôn mặt như thiên sứ, thế nhưng lại là nữ sát thủ khiến người khác sợ vỡ mật, Angel!
Trong giới sát thủ, trên cơ bản mỗi một sát thủ đều có danh hiệu của mình, xếp hạng nhất nghe nói là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, danh hiệu là “Tử Thần”.
Mà xếp hạng thứ nhất, chính là “Thiên sứ”, cũng chính là Angel.
Trên mạng, đều có thể tra ra tin tức của sát thủ, đặc biệt là sát thủ nổi tiếng, có ảnh chụp cùng một ít tin tức cơ bản.
Chẳng qua, những tấm ảnh chụp đó đại đa số đều là giả.
Sát thủ luôn phải giấu mặt trong chỗ tối, sao có thể dễ dàng bại lộ chân dung của mình.
Càng là sát thủ đứng đầu, cuộc sống hằng ngày thoạt nhìn càng không có gì đáng chú ý, thoạt nhìn sẽ là một người cực kì bình thường.
Giống như Tiểu Lộc, bệnh đa nhân cách của cô đã ẩn giấu thân phận của cô rất tốt, cô thậm chí không cần ngụy trang chút nào, bởi vì sau khi Tiểu Lộc đổi thành một nhân cách khác, nhân cách này không biết một chút nào những việc nhân cách còn lại đã làm.
Cảnh Dật Nhiên lần đầu nhìn thấy Angel, là ở Cảnh gia, do Cảnh Trung Tu gọi cô tới.
Hiển nhiên, Cảnh Trung Tu đã sớm biết thân phận của Tiểu Lộc.
Có lẽ, Cảnh Dật Thần cũng biết, người không biết Tiểu Lộc chính là Angel chỉ có một mình hắn mà thôi.
Cái này làm cho Cảnh Dật Nhiên cảm thấy cực kì uể oải khó chịu, hôm nay nếu không phải Tiểu Lộc mặc một bộ quần áo bó, hắn khẳng định vẫn nhận không ra.
Bí mật của Cảnh gia, Cảnh Trung Tu trước nay đều không nói cho hắn biết, hắn cái gì cũng không biết, quả thực giống như người ngu ngốc!
Tiểu Lộc thoạt nhìn ngây thơ lại vô tội mắt to nhìn chằm chằm Cảnh Dật Nhiên, khóe môi treo một nụ cười lạnh không hợp với khuôn mặt cô: “Như thế nào, anh sợ hãi? Tôi nói rồi, nếu anh biết tên tôi, nhất định sẽ trở nên rất nghe lời.”
“Sợ hãi? Tôi đã chết một lần, có cái gì phải sợ hãi?” Cảnh Dật Nhiên lấy lại tinh thần, vươn một ngón tay, nhẹ nhàng xoa cái trán đau đớn, tà khí cười: “Huống chi, nếu em muốn mạng của tôi, sẽ không hao hết tâm lực cứu tôi.
Ha ha, cục cưng, em căn bản không muốn tôi chết!”
“Là mạng anh lớn, bị đạn bắn trúng đầu, còn có thể sống sót, nếu anh không còn, thì liên quan gì đến tôi.” Giọng Tiểu Lộc thanh thúy, ngữ điệu lại cực kì bình tĩnh, cũng không kể công.
Cảnh Dật Nhiên không tin lời Tiểu Lộc nói.
Nếu không có Tiểu Lộc, hắn khẳng định không thể sống đến bây giờ.
Hắn biết rõ, thân thể hắn tuy rằng vẫn luôn còn một chút sức sống, nhưng có một đoạn thời gian căn bản không có ý thức, nếu không phải vẫn luôn dùng thuốc duy trì, sức sống ít ỏi đó của hắn sẽ biến mất, càng không thể chờ đến lúc đại não chậm rãi sống lại.
Hắn duỗi tay vỗ vỗ giường, khẽ cười nói: “Lại đây, ngồi bên cạnh tôi, để gia nhìn em cho tốt!”
Tiểu Lộc đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nói ra một câu làm Cảnh Dật Nhiên an phận hơn rất nhiều: “Viên đạn trong đầu anh còn chưa lấy ra, cho nên anh tốt nhất không cần hành động thiếu suy nghĩ, nếu không chẳng may viên đạn đụng tới dây thần kinh nào đó, anh liền đi gặp Diêm Vương.”
Vẻ mặt Cảnh Dật Nhiên có chút cứng đờ, thân thể cũng có chút cứng đờ, qua một hồi lâu mới sờ sờ cái trán của mình, nhíu mày nói: “Viên đạn không có lấy ra?! Vậy trong đầu tôi còn có một trái bom hẹn giờ?”
“Không có lấy ra.” Tiểu Lộc thấy vẻ mặt hắn đã không còn khí thế kiêu ngạo, không khỏi cảm thấy tâm trạng rất tốt, giọng nói cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
“Không phải là bom hẹn giờ, nhưng trước khi lấy ra, anh vẫn còn rất nguy hiểm, tốt nhất không cần làm vận động kịch liệt, chờ một đoạn thời gian nữa não của anh ổn định hơn, tìm một bác sĩ có y thuật đứng đầu tiến hành phẫu thuật cho anh.
Hiện tại chưa thể làm được, hơn nữa hiện tại cũng không có nhiều tiền để làm loại giải phẫu phức tạp này.”
“Tiền?”
Cảnh Dật Nhiên ngây ngẩn cả người, hắn lớn như vậy, chưa từng vì tiền mà lo lắng!
Chẳng qua hắn còn có rất nhiều tài sản cũng tiền gửi ngân hàng, chỉ cần có thể cầm lại……
“Không cần trông cậy vào mấy thứ trước kia của anh.” Tiểu Lộc giống như biết suy nghĩ của hắn, trực tiếp hắt cho một gáo nước lạnh: “Cảnh Dật Nhiên đã chết, thân phận của anh là Stephen.”
Cô nói, ném cho Cảnh Dật Nhiên một tấm thẻ căn cước.
Trên tấm thẻ căn cước nói hắn là Stephen, quốc tịch là nước Mỹ.
Cảnh Dật Nhiên cầm thẻ căn cước biểu thị thân phận của mình, một hồi lâu cũng không có mở miệng nói chuyện.
“Anh bị bắn trúng phần đầu, theo lý mà nói không có khả năng sống sót, mọi người khẳng định đều cho rằng anh đã chết, cho nên anh cũng nên coi mình đã chết.
Dùng thân phận mới này, có thể bảo vệ anh một đoạn thời gian, chỉ cần chính anh không đi tìm đường chết, trên cơ bản sẽ không có nguy hiểm quá lớn.”
“Đương nhiên, vài thứ trước kia của anh không thể động đến, một phân tiền cũng không được dùng, nếu không Cảnh gia sẽ lập tức biết anh chưa có chết.
Tôi nghĩ, nếu biết anh chưa chết, Cảnh Dật Thần sẽ không dễ dàng buông tha cho anh, hắn có thể giết anh một lần, thì có thể giết anh lần thứ hai lần thứ ba.
Thật vất vả mới nhặt về một mạng, tôi khuyên anh vẫn nên kiềm chế một chút, lại trúng đạn một lần nữa, khẳng định sẽ không may mắn như vậy.”
Tiểu Lộc thấy Cảnh Dật Nhiên gắt gao cau mày, trên khuôn mặt đẹp trai là sự tức giận và hận thù, không khỏi nhẹ giọng nói: “Cảnh Dật Nhiên, tôi chỉ cứu anh một lần, hơn nữa còn mạo hiểm rất lớn, hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng.
Về sau, tôi sẽ không cứu anh lần nữa.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...