Cảnh Dật Thần cực kỳ đau lòng, hận không thể lập tức đến bên cạnh cô, dẫn cô khỏi nơi nguy hiểm, ôm cô vào lòng!
Cô đang mang thai, còn đứng ở nơi cao như vậy, giống như lúc nào cũng có thể bị đẩy xuống biển!
Nếu có thể, Cảnh Dật Thần rất muốn trực tiếp nhảy xuống từ trực thăng, bẻ gãy cổ Cảnh Dật Nhiên.
Chính là, bây giờ anh không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thượng Quan Ngưng đứng ở nơi nguy hiểm!
Xung quanh cầu vịnh Hàng Châu đã bị người của Cảnh Dật Thần bao vây, nhưng mà anh vẫn bất an như trước, anh sợ Thượng Quan Ngưng sẽ gặp phải chuyện gì.
Trên cầu, Thượng Quan Ngưng cũng nhìn thấy Cảnh Dật Thần, cô còn thấy đội hình hùng mạnh mà anh đem đến!
Bốn chiếc trực thăng bay trên đỉnh đầu, dưới chân là một loạt sáu chiếc tàu bay, trên cầu đã bị cấm qua lại, những nơi gần bờ biển đều có rất nhiều xe cảnh sát, còn có không ít cảnh sát mang súng tiến về phía trước.
Đương nhiên là cô biết Cảnh gia rất mạnh, nhưng mà chưa bao giờ thế này, chính mắt nhìn thấy sự hùng mạnh của Cảnh gia.
Đứng trên cầu, nhưng thật ra Thượng Quan Ngưng cũng không sợ cho lắm.
Cô chỉ lo lắng, gây sức ép như vậy, sẽ gây bất lợi cho đứa nhỏ của mình.
Khoảng cách giữa mặt biển và cây cầu rất cao, vừa cúi đầu sẽ thấy mặt biển màu lam, nước biển sâu không thấy đáy, thoạt nhìn như đang há cái miệng máu thật to, lúc nào cũng có thể cắn nuốt người ngã xuống.
Hai tay Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, cố gắng làm bản thân bình tĩnh trở lại.
Nếu Cảnh Dật Thần đã đến đây, cô không cần phải lo nữa.
Dù sao, Cảnh Dật Nhiên kêu cô làm gì, cô làm theo là được, chỉ cần không chống đối suy nghĩ của hắn thì cô sẽ ổn thôi.
Ít nhất, từ khi cô tỉnh lại đến giờ, cô chưa bị hắn làm gì.
Thượng Quan Ngưng cũng không rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết, Tiểu Lộc đi bên cạnh cô, cô ngửi được mùi lạ trên người Tiểu Lộc, sau đó lập tức ngất đi.
Sau khi mở mắt, cô đã ở trên cầu.
Rất rõ ràng, mùi hương trên người Tiểu Lộc làm cô hôn mê, sau đó Cảnh Dật Nhiên nhân cơ hội bắt cô đi, dẫn cô đến đây.
Dù thế nào thì cô cũng không nghĩ đến, Tiểu Lộc sẽ làm ra chuyện như vậy!
Cô xem Tiểu Lộc như là em gái của mình, quan tâm, chăm sóc, cuối cùng bị đâm một đao từ sau lưng.
Cô cũng không biết vì sao Tiểu Lộc lại giúp đỡ Cảnh Dật Nhiên, cô nhớ, mỗi lần Tiểu Lộc gặp Cảnh Dật Nhiên đều tức giận, mặc kệ là Tiểu Lộc nào, cũng có thể xuống tay với Cảnh Dật Nhiên.
Trong lòng Thượng Quan Ngưng không muốn tin Tiểu Lộc lại là người như vậy, nhưng mà sự thật xảy ra trước mắt, cô không tin cũng không được.
Nhưng mà, chuyện hôm nay cũng không thể phòng bị, cô và Cảnh Dật Thần không có khả năng nhìn thấy lòng người.
Vừa rồi Cảnh Dật Nhiên gọi điện cho Cảnh Dật Thần, cô đã nghe được.
Cảnh Dật Nhiên muốn dùng cô để đổi lấy cổ phần tập đoàn Cảnh Thịnh của Cảnh Dật Thần, đổi lấy quyền thừa kế Cảnh gia!
Tuy cô không nghe được Cảnh Dật Thần nói gì, nhưng mà từ phản ứng của Cảnh Dật Nhiên, cô biết Cảnh Dật Thần đã đồng ý rồi.
Sao có thể được!
Nếu dựa theo lời nói của Cảnh Dật Nhiên, Cảnh Dật Thần sẽ lập tức trở thành kẻ trắng tay!
Cảnh Dật Nhiên đúng là không biết xấu hổ, đúng là đê tiện vô sỉ! Bắt một thai phụ như cô đến áp chế Cảnh Dật Thần, đúng là không biết xấu hổ mà, người như vậy, cho dù lấy được Cảnh Thịnh và quyền thừa kế Cảnh gia, cũng không thể phát triển được, Cảnh gia nằm trong tay hắn, chắn chắn sẽ bị hắn phá huỷ toàn bộ.
Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Nhiên giằng co không phải một ngày hai ngày, cô cũng không sợ hắn, nhưng mà người bên cạnh hắn lại cầm súng chỉa vào đầu cô, chỉ cần cô cử động một chút, người đó liền cảnh giác.
Thượng Quan Ngưng rất muốn chửi Cảnh Dật Nhiên, hắn đúng là đồ điên, đồ ngu, chỉ biết lạm dụng mưu kế thấp hèn.
Chính là, cô không dám chửi, bây giờ chọc giận Cảnh Dật Nhiên, không có chút ưu đãi nào, nói không chừng còn liên luỵ đứa nhỏ phải chịu tội chung.
Khó khăn lắm cô mới mang thai được bảy tháng, mắt thấy đã sắp sinh cho nên tình thương của mẹ tràn đầy trong lòng giúp cô nhẫn nhịn và tiếp thêm cho cô dũng khí.
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy Cảnh Dật Thần từ trên thang dây bước xuống, từng bước từng bước đi đến bên cô.
Bước chân anh rất vững vàng, nhưng lại rất nhanh.
Gương mặt anh vô cùng lạnh nhạt, cả người đều mang theo khí lạnh xơ xác tiêu điều, giống như thần chết từ trong địa ngục đi tới.
Gió biển đầu xuân lạnh đến thấu xương, thổi đến cả người Thượng Quan Ngưng cũng sắp đông cứng, nhưng khi nhìn thấy Cảnh Dật Thần, trong lòng cô lập tức được ấm áp bao vây, ngay cả mặt biển sâu không thấy đáy cũng không còn doạ người như vậy nữa.
Ngược lại với vẻ thoải mái của Thượng Quan Ngưng, Cảnh Dật Nhiên lại tức giận và bối rối!
Đây là chuyện gì, Cảnh Dật Thần điều động tất cả lực lượng của Cảnh gia đến đây hả?
Sao hắn lại đến nhanh như vậy!
Còn có cảnh sát, trực thăng và tàu bay, hắn muốn làm gì?!
Sao đãi ngộ dành cho Cảnh Dật Nhiên hắn còn cao hơn việc truy nã tội phạm cố chấp nhất trên truyền hình thế!
So với thực lực của Cảnh Dật Thần, vài người hắn dẫn theo giống như là tên ăn mày!
Khoé mắt Cảnh Dật Nhiên liếc nhìn vài tên đàn em đang run rẩy, cái người chỉa súng vào đầu Thượng Quan Ngưng kia, vậy mà còn cầm súng không vững!
Đúng là một đám vô dụng, xảy ra chút chuyện vậy mà đã bị doạ rồi!
Những người mà Cảnh Dật Nhiên liếc nhìn đều có bộ dáng muốn lùi bước, ngược lại, đàn em của Dương Mộc Yên kia, vẻ mặt vẫn rất hung ác, giống như không để Cảnh gia vào mắt.
Cảnh Dật Nhiên lại không biết suy nghĩ trong lòng họ.
Những người này đi theo Cảnh Dật Nhiên rất nhiều năm, biết hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng mà lần nào cũng có thể thuận lợi thoát thân, bởi vì trên người hắn chảy dòng máu Cảnh gia, cho nên không ai dám giết hắn.
Nhưng mà đàn em của hắn thì lại không được như thế, Cảnh Dật Nhiên làm chuyện xấu, người chịu nạn nhất định là mấy tên đàn em của hắn, người giúp hắn làm chuyện xấu, nhất định sẽ bị Cảnh Dật Thần chỉnh đến thảm thương, còn có suy nghĩ muốn chết cho rồi!
Thủ hạ của Dương Mộc Yên, bởi vì chưa nhìn thấy thủ đoạn của Cảnh Dật Thần, cho nên mới không sợ, chờ đến khi họ biết, nhất định sẽ không dám hung hãn như bây giờ.
Cảnh Dật Thần nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ, ánh mắt anh chỉ dừng lại trên người Thượng Quan Ngưng, những người còn lại, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có.
Nhìn thấy sắc mặt Thượng Quan Ngưng tái nhợt nhưng trên người không có vết thương nào, tinh thần cũng rất tốt, lửa giận trong lòng anh mới được áp xuống.
“A Ngưng, em không sao chứ?”
Thượng Quan Ngưng nghe thấy giọng anh, suýt chút nữa là rơi nước mắt.
Nhưng mà cô cố gắng áp xuống, cố gắng để cho mình thật bình tĩnh: “Em không sao.
”
Thật ra bởi vì đứng trên cầu lâu như vậy, cho nên bụng cô đã bắt đầu khó chịu, nhưng mà cô không thể nói, cô tin Cảnh Dật Thần, lúc này chắc chắn Cảnh Dật Thần còn sốt ruột và tức giận hơn cô.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...