Một biệt thự nhỏ thoạt nhìn rất bình thường ở Anh quốc, sắc mặt Quý Bác tái nhợt như tờ giấy nằm ở trên giường, nhìn rõ ràng sự chậm chọc của người phụ nữ trước mắt, sắc mặt không khỏi càng trắng.
“Tôi nói này, anh luyến tiếc người phụ nữ kia sao.
”
Dương Mộc Yên từ trên cao nhìn xuống Quý Bác, dùng giọng nói khàn khàn châm chọc Quý Bác: “Cô ta đã là phụ nữ có chồng, lại còn đang mang thai, không nghĩ tới ngày thường anh luôn giữ dáng vẻ ấm áp khiêm tốn, vậy mà lại là một người đàn ông có khẩu vị nặng!”
Quý Bác rốt cuộc nhịn không được, lạnh lùng nói: “Cô câm miệng!”
“Nhanh như vậy đã muốn trở mặt với tôi?” Trên mặt Dương Mộc Yên không có chút huyết sắc một mảnh lạnh băng, nhàn nhạt nói: “Gọi điện thoại cho tôi, để lúc đó tôi tới cứu anh, vậy mà còn muốn trở mặt với tôi? Hiện tại sống sót, liền gào loạn với tôi sao?”
Quý Bác nghe được lời cô ta nói, vẻ tàn khốc trên mặt dần dần biến mất, chậm rãi khôi phục bình tĩnh.
Dương Mộc Yên thấy hắn ủ rũ, tiếp tục lạnh lùng nói: “Mạng của anh, hiện tại là của tôi, về sau đừng cò kè mặc cả đường sống với tôi! Sai anh đi làm cái gì liền thành thành thật thật đi làm cho tôi, nếu không làm, vậy đem mạng trả lại cho tôi, thuận tiện trả lại một chút tiền lời.
”
Giọng cô ta tự cho là đúng, không coi hắn là người, luôn luôn tâm cao khí ngạo như Quý Bác chưa bao giờ chịu nhiều nhục nhã như vậy.
Người phụ nữ này giẫm đạp lên tôn nghiêm của hắn.
Lúc trước người phụ nữ này quỳ mọp dưới chân hắn, cầu xin hắn chứa chấp, cầu xin được hợp tác với hắn.
Khi đó, Dương gia vừa mới gặp tai ương, Dương Mộc Yên chạy từ trong vụ nổ ra, yếu đuối tới cực điểm, dung mạo xấu xí, giọng nói khàn khàn khó nghe.
Quý Bác đáp ứng cho cô ta ở lại, cho cô ta cùng hợp tác, tuy rằng nhìn trúng khối tài sản khổng lồ trong tay cô ta, nhìn trúng thù hận khắc cốt ghi tâm của cô ta với Cảnh gia, nhưng mặc kệ hắn là bởi vì cái gì, tóm lại lúc đó hắn cũng cho cho Dương Mộc Yên một con đường sống.
Mà hiện tại, thực lục của Dương Mộc Yên càng ngày càng lớn mạnh, sự tự tin cùng tự phụ của cô ta đã ngày càng bành trướng, lộ rõ khuôn mặt dữ tợn vốn có của cô ta.
Hiện giờ, còn coi hắn như là nô lệ, dùng giọng nói ra lệnh để nói chuyện với hắn --- Quý đại thiếu gia đường đường là phó tổng tập đoàn Quý thị!
Nhưng kỳ quái chính là, Quý Bác phát hiện mình vậy mà không có nửa điểm xấu hổ buồn bực, trừ bỏ Cảnh Dật Thần không còn có người nào có thể khiến hắn dậm chân mất đi khống chế.
Hắn trước kia còn cực kì tức giận đối với Dương Mộc Yên, vậy mà hiện giờ có thể hoàn toàn bình tĩnh.
Có lẽ, bởi vì hắn cảm thấy Dương Mộc Yên cũng không ra gì!
Người như vậy, tuy rằng khiến người khác hoảng sợ, khiến người khác tuyệt vọng sợ hãi, nhưng lại không cách nào có được sự tôn trọng của Quý Bác.
Tuy rằng Cảnh Dật Thần cũng không phải người tốt, giết người vô số, nhưng hắn ta lại là một người đàn ông có nguyên tắc, đa số các thời điểm hắn ta rất quang minh lỗi lạc.
Mặt Quý Bác khuất trong bóng tối, không thấy rõ cảm xúc, nhưng lại có thể nghe thấy sự kiên định trong giọng nói của hắn.
“Dương Mộc Yên, cô không cần quá ngông cuồng, mạng của tôi không phải bình thường.
Ba gia tộc lớn ở thành phố A, Cảnh gia xếp thứ nhất, xếp thứ hai là Quý gia, Dương gia của cô chỉ xếp thứ ba thôi, hơn nữa sự chênh lệch với Quý gia không hề nhỏ.
Quý gia sẽ không đơn giản giống như cô đã nghĩ, cô vẫn thành thành thật thật hợp tác với tôi đi, không cần mưu toan khống chế tôi, chuyện này không có khả năng.
”
Trong mắt Dương Mộc Yên lóe lên sự tàn khốc rồi biến mất, cô ta nghe ra sự kiên định trong giọng nói của Quý Bác, chỉ có thể khống chế dục vọng mãnh liệt dưới đáy lòng.
Không có việc gì, không được nóng nảy, Quý Bác sớm muộn gì cũng phải nghe lệnh của cô ta!
Nhiệm vụ quan trọng lúc này là phá hủy Cảnh gia, cô ta muốn bẻ gẫy cánh chim của Cảnh gia, để ngừa bọn họ liều chết mãnh liệt trả thù, trong lúc này cô ta không thể rời khỏi Quý Bác mất đi sợ trợ giúp của Quý gia.
Cô ta là một người phụ nữ rất thông minh, am hiểu nắm giữ nhược điểm của người khác.
Cho nên, cô ta quay lại vấn đề chính.
“Tôi cứu mạng anh, anh chẳng những không cảm ơn tôi, ngược lại còn uy hiếp tôi, anh không sợ lần sau tôi không đi cứu anh sao? Nói đi nói lại, anh chẳng qua nhớ mãi không quên vợ của người khác, hơn nữa ở trước mặt cô ta, chỉ số thông minh của anh không còn một chút nào! Vì một người phụ nữ, ngay cả mạng của mình cũng không cần, nếu không phải vì cô ta, mạng của anh sao lại rơi vào tay tôi!”
Dương Mộc Yên vòng một vòng lớn, nói những lời đó che giấu ý tứ thật sâu của mình, chờ Quý Bác cắn câu.
Tâm cơ của Quý Bác sao có thể so được với Dương Mộc Yên am hiểu chơi đùa âm mưu quỷ kế, hơn nữa hắn cũng hoàn toàn không để ý đến mục đích chân thật của Dương Mộc Yên là cái gì.
Hắn cùng Dương Mộc Yên đang ngồi chung trên một chiếc thuyền, phải hợp lực mới có khả năng đánh bại được Cảnh Dật Thần.
Hơn nữa, hắn không hy vọng Dương Mộc Yên động đến Thượng Quan Ngưng.
“Không, cô sai rồi, là bởi vì cô ấy tôi mới có thể sống sót.
” Giọng Quý bác hờ hững, nghe không ra vui vẻ, hiện tại năng lực che giấu cảm xúc của hắn ngày càng càng sâu.
“Nếu không có cô ấy, hiện tại tôi đã sớm mất mạng.
”
Dương Mộc Yên không biết tình huống cụ thể lúc đó, chỉ có Quý Bác là người trọng cuộc, mới có thể rõ ràng nhất.
Nếu lúc ấy không phải Thượng Quan Ngưng hô lên với Cảnh Dật Thần, viên đạn đó nhất định sẽ trúng giữa tim hắn, khiến hắn chết vì súng bắn.
Thượng Quan Nhu Tuyết chính là ví dụ sống sờ sờ.
Lấy tài bắn súng của Cảnh Dật Thần, đừng nói chỉ cách hơn mười mét, chính là cách xa trăm mét, hắn cũng có thể bắn trúng mục tiêu!
Nghe đồn, Cảnh Dật Thần đã tiếp nhận huấn luyện ở Trường Quân Đội Hoàng Gia một năm, liên tục đột phá các hạng mục kỷ lục của trường quân đội, đối với các loại huấn luyện bắn bia, Cảnh Dật Thần tham gia một lần, liền không tiếp tục tham gia nữa, bởi vì hắn ta bắn bách phát bách trúng, những huấn luyện này đối với hắn ta đã không có tác dụng gì.
Cảnh Dật Thần không có khả năng sẽ xuất hiện tình huống hạ thủ lưu tình.
Bởi vì câu nói “Không cần nổ súng” của Thượng Quan Ngưng.
Mà sở dĩ Thượng Quan Ngưng che chở hắn, chỉ sợ tất cả đều là bởi vì trong lúc lơ đãng hắn đã bảo vệ cô.
Nếu hắn đối đãi xử với Thượng Quan Ngưng giống như Thượng Quan Nhu Tuyết, dù cho Cảnh Dật Thần có đuổi tới chân trời góc biển, cũng sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
“Ồ, nói như vậy, Thượng Quan Ngưng ngược lại là ân nhân cứu mạng của anh sao? Vậy tôi đã làm chuyện thừa thãi sao, sớm biết anh có suy nghĩ như vậy, tôi tội gì phải đưa anh đến đây dưỡng thương! Trực tiếp để anh chảy máu đến chết là được!”
“Cô và cô ấy không giống nhau, cô ấy cứu tôi không đòi hỏi gì, cô cứu tôi là bởi vì có thể có lợi, tôi mà chết trợ lực của cô sẽ giảm bớt rất nhiều, đối với việc báo thù của cô rất bất lợi.
”
Trên mặt Dương Mộc Tên nở một nụ cười lạnh, trong lòng lại rất hài lòng.
Rất tốt, giống nhưng suy đoán của cô ta, quả nhiên Quý Bác đối với Thượng Quan Ngưng yêu thương sâu đậm.
Cùng hắn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, lãng phí không ít thời gian làm đẹp của cô ta, cũng may được kết quả khiến cô ta rất vừa lòng, cho nên cũng không thèm so đo.
Dương Mộc Yên lấy được đáp án mình muốn, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Lúc đi tới của, bỗng nhiên quay đầu lại cười: “À, đã quên nói cho anh một cái tin tức tốt, Cảnh Dật Nhiên đã được tôi sắp xếp làm phó tổng giám đốc tập đoàn Quý thị!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...