“Lui đến bên tường!”
Quý Bác ngoan ngoãn làm theo lời Thượng Quan Ngưng.
Hắn nhìn thấy Thượng Quan Ngưng vừa chỉa súng vào hắn vừa quay đầu nhìn cửa, đột nhiên mở miệng hỏi: “Em cứ khăng khăng đi theo hắn như vậy sao?”
Thượng Quan Ngưng hơi sửng sốt, không ngờ Quý Bác sẽ hỏi chuyện này, nhưng cô không hề do dự mà nói: “Đương nhiên!”
Ngoại trừ Cảnh Dật Thần, ai cô cũng không thích!
Còn có ai có thể yêu cô như Cảnh Dật Thần!
“Nếu có một ngày em phát hiện, bên cạnh hắn có người phụ nữ khác thì sao? Hoặc là có người sinh con cho hắn, em còn có thể tiếp tục thương hắn sao?”
Thượng Quan Ngưng không biết Quý Bác dựa vào đâu mà nói lời này, nhưng cô vẫn trả lời mà không cần suy nghĩ: “Anh ấy không phải loại người như vậy, khả năng này không tồn tại!”
Chỉ có cô và Cảnh Dật Thần mới biết được tình cảm của đối phương sâu đậm thế nào, cô tin, Cảnh Dật Thần tuyệt đối không làm ra chuyện phản bội cô.
Quý Bác dựa vào tường, lẳng lặng nhìn cô gái ngày càng chói mắt ấy, hỏi: “Vì sao không có khả năng, Cảnh tổng mạnh mẽ như vậy, chẳng phải cũng bị gài bẫy, có thêm một Cảnh Dật Nhiên sao?”
Hắn nói “Cảnh tổng”, rõ ràng là nói Cảnh Trung Tu.
Thượng Quan Ngưng chấn động, trong đầu hiện lên đoạn ngắn vụn vặt ngày hôm qua, lập tức giận dữ: “Thì ra mấy người có ý định này! Cực kỳ vô sỉ!”
“Là có chút vô sỉ.
” Trong lòng Quý Bác càng buồn bực hơn, chính là đã đến nước này, hắn cũng không giả bộ là cái gì quân tử nữa, trên mặt xuất hiện tươi cười khinh thường: “Không có cách nào, ai kêu Cảnh Dật Thần quá mạnh, phương pháp khác không dùng được, thủ đoạn âm hiểm thế này, là tốt nhất.
”
Thượng Quan Ngưng không thể chờ thêm một phút nào được nữa, cô vừa chỉa súng vào Quý Bác vừa mở cửa đi ra ngoài.
Quý Bác nhìn thấy cô muốn đi, nhìn chằm chằm vào cô nói: “Nếu có một ngày hắn trở thành kẻ trắng tay, em còn có thể đi theo hắn giống như bây giờ sao?”
Tuy Thượng Quan Ngưng không thừa nhận chuyện Cảnh Dật Thần sẽ trở thành kẻ trắng tay, bởi vì cô tin tưởng vào năng lực của anh, đám người Quý Bác không phải là đối thủ của anh, nhưng cô vẫn nói: “Sẽ! Tôi vĩnh viễn đi theo anh ấy, mặc kệ xảy ra chuyện gì!”
“Nếu ngày mai hắn chết?”
Trong mắt Thượng Quan Ngưng hiện lên tức giận rõ ràng, nhưng cô vẫn nói thản nhiên như trước: “Tôi sẽ không sống đến ngày mốt.
”
“Đáng không?”
“Không có anh ấy, tất cả đều không đáng giá.
”
Thượng Quan Ngưng nói xong câu đó, lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Cô lo Quý Bác sẽ đuổi theo, cho nên khi vừa mở cửa liền chạy xuống lầu.
Vừa rồi ở chung với Quý Bác, cô không có thời gian mang hài, cho nên lúc này chân cô đã đỏ lên, bước lên từng bậc thang lạnh lẽo, nhưng cô lại không phát hiện.
Cũng không biết đây là tầng mấy, Thượng Quan Ngưng vội vàng chạy xuống, rất nhanh đã đến tầng một.
Cuối cùng cũng thấy cổng ra, nhưng người đón Thượng Quan Ngưng lại là một cô gái xấu xí mặc váy liền màu đỏ.
Thượng Quan Ngưng giật mình, cô gái này, giống như là cố ý đứng ở đây, như là biết cô sẽ ra, ở đây chặn cô lại.
Cô gái đó nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, trên gương mặt bị che kín bởi vết sẹo khủng bố xuất hiện một nụ cười, làm cho gương mặt xấu xí càng trở nên đáng sợ hơn.
“Chị, em biết, chị sẽ đến mà, chẳng qua, em không ngờ lại nhanh như vậy, xem ra, Quý Bác đúng là rất thích chị, cho dù chị đã lập gia đình, hắn vẫn nhớ mãi không quên, đúng là si tình mà!”
Thượng Quan Nhu Tuyết!
Thượng Quan Ngưng nhận ra giọng nói này, cô chấn động: “Sao cô lại ở đây!”
Thật ra, điều làm cô giật mình không phải tại sao Thượng Quan Nhu Tuyết ở đây, mà là gương mặt bị huỷ thành dáng vẻ đáng sợ như thế của Thượng Quan Nhu Tuyết!
Nhưng cô biết, không được nói, nếu nói ra, chắc chắn Thượng Quan Nhu Tuyết sẽ nổi điên, bây giờ, cảm giác mà Thượng Quan Nhu Tuyết đem đến rất không bình thường.
Thứ mà Thượng Quan Nhu Tuyết để ý nhất chính là vẻ ngoài của ả, bây giờ bị huỷ thành như vậy, ả lại nhẹ nhàng nói chuyện như trước, cả người Thượng Quan Ngưng đều nổi da gà.
Không biết là ai đã nghĩ đến chuyện huỷ dung này, chiêu này thật độc ác, còn tra tấn hơn là giết ả!
Về phần Thượng Quan Nhu Tuyết nói Quý Bác thích cô, Thượng Quan Ngưng không tin.
Cô và Quý Bác quen biết rất nhiều năm, nhưng mà lại không hề thân thiết, đôi khi hắn sẽ giúp đỡ, cũng chỉ vì Quý Lệ Lệ đối xử quá đáng với cô mà thôi.
Quý Bác đối xử với ai cũng rất khách khí thân thiết, khi nói chuyện với người khác đều mang theo ba phần tươi cười, Thượng Quan Ngưng không phát hiện hắn đối xử với mình có gì đặc biệt.
Cô cảm thấy, Thượng Quan Nhu Tuyết và Quý Lệ Lệ chỉ là bắt gió bắt bóng mà thôi, Quý Bác không có bất cứ tình cảm đặc biệt nào với cô, ít nhất là cô chưa từng cảm nhận được.
Cô có thể trốn được, tất cả đều là do cây súng trong tay.
Trong tay có súng, cho nên trong lòng Thượng Quan Ngưng cũng không bối rối cho lắm.
Khẩu sung của cô nhắm ngay Thượng Quan Nhu Tuyết, lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì tránh ra.
”
Cô và Thượng Quan Nhu Tuyết là kẻ thù, nổ súng vào Quý Bác, có lẽ Thượng Quan Ngưng không làm được, nhưng mà đối với Thượng Quan Nhu Tuyết, trong lòng cô không có một chút chướng ngại nào.
Những chuyện Thượng Quan Nhu Tuyết đã làm với cô, cũng đủ để cô giết ả một trăm lần!
Thượng Quan Nhu Tuyết cười duyên, giọng nói của ả rất ôn nhu, dễ nghe, nhưng luôn làm người khác cảm thấy sởn gai ốc.
Cánh tay phải mà Thượng Quan Nhu Tuyết vẫn luôn đặt sau lưng, đột nhiên đưa ra.
Thì ra trong tay ả có súng!
Khẩu súng của ả nhắm thẳng vào Thượng Quan Ngưng, ý cười lập tức biến mất, lạnh lùng nói: “Lúc đầu bọn họ muốn mày sống sót trở về, cho mày nhìn thấy cảnh chồng mày và người khác làm tình.
Cảnh tượng thích thú đến vậy, nhưng mà, tao cảm thấy mày nên chết thì tốt hơn!”
Gương mặt Thượng Quan Ngưng lạnh lùng, vô thức nắm chặt khẩu súng trong tay.
Sau đó cô nhìn thấy một đám người mặc đồ đen đi ra từ sau lưng Thượng Quan Nhu Tuyết, tất cả đều hung ác đứng sau lưng ả, những người này, đều là gương mặt châu Á, rất rõ ràng, là người Thượng Quan Nhu Tuyết đem đến từ trong nước.
Trong lòng Thượng Quan Ngưng lạnh lẽo.
Nếu chỉ có một mình Thượng Quan Nhu Tuyết, có lẽ cô còn có phần thắng, chính là nếu đối phương là một đám người, hôm nay cô không chạy ra được!
Đây mới là nguyên nhân mà Quý Bác không đuổi theo à!
Hắn đã sớm biết cô trốn không thoát!
Thượng Quan Ngưng chậm rãi lui về phía sau, từng bước từng bước đi đến cầu thang.
Ở cùng của Quý Bác, an toàn hơn ở cùng Thượng Quan Nhu Tuyết rất nhiều.
Ít nhất, Quý Bác không có ý muốn giết cô, mà tên điên Thượng Quan Nhu Tuyết này, lúc nào cũng có thể nổ súng!
“Chị, em thật sự hâm mộ chị, vì sao vận khí của chị luôn tốt như vậy?”
Thượng Quan Nhu Tuyết thưởng thức khẩu súng trong tay, cũng không nhắm vào Thượng Quan Ngưng, dù sao thì sau lưng ả cũng có mười mấy người chỉa súng vào Thượng Quan Ngưng, Thượng Quan Ngưng không thể chạy, lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tốt nhất là nên làm Thượng Quan Ngưng khẩn trương cao độ, như vậy mới có thể làm ả sanh non.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...