“Con chào ông nội, con chào ông nội Mộc!”
Cảnh Dật Thần dẫn Thượng Quan Ngưng đi vào, giọng nói thanh thuý của Thượng Quan Ngưng liền vang lên.
Tính tình của hai ông cụ liền tốt hơn, nhất là Cảnh Thiên Viễn, thấy cháu trai dẫn cháu dâu đến, nhất là cháu dâu còn đang mang trong mình chắt trai của hắn, tâm tình lập tức chuyển từ âm sang dương.
Cảnh Trung Tu đúng là người hiểu rõ cha hắn nhất, biết chuyện gì có thể làm ông thoải mái.
Vẻ mặt Cảnh Dật Thần vẫn hờ hững như trước, chỉ thản nhiên gọi “ông nội”, lại nhìn Mộc Vấn Sinh rồi kêu “ông nội Mộc”, sau đó đứng yên.
Nhưng mà Cảnh Thiên Viễn và Mộc Vấn Sinh đã quen với tính tình của Cảnh Dật Thần, biết bình thường hắn ít nói, ánh mắt của hai người cũng không dừng trên người Cảnh Dật Thần, mà là Thượng Quan Ngưng.
Cảnh Thiên Viễn nhìn thấy cháu dâu, tâm tình lập tức tốt lên, mà Mộc Vấn Sinh nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, hai mắt cũng toả sáng, bởi vì trong tay Thượng Quan Ngưng là dược liệu, xuyên qua giấy kiếng trong suốt, ông có thể nhìn thấy bên trong là đông trùng hạ thảo cực kỳ quý hiếm.
Thượng Quan Ngưng biết ông cụ Mộc thích cái gì, nhìn thấy hai mắt toả sáng của ông, cô bật cười đưa qua: “Ông nội Mộc, đây là quà tặng cho ông, hy vọng ông sẽ thích!”
Mộc Vấn Sinh lập tức nhận lấy, chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là đông trùng hạ thảo cao cấp, gương mặt già nua của ông tràn đầy vui mừng, cười to nói: “Thích thích! Sau này con và thằng nhóc Cảnh Dật Thần đó phải đến nhiều một chút!”
Đếm thêm vài lần, ông sẽ có thêm nhiều dược liệu quý hiếm!
Ông già Cảnh Thiên Viễn này, cả ngày ăn ké uống ké ở ké nhà ông, lại còn ké thuốc nữa, ông phải lấy lợi tức từ cháu trai của ổng mới được!
Mộc Vấn Sinh ôm đông trùng hạ thảo, chậm rãi chạy vào phòng cất giữ dược liệu chuyên dụng, vừa hừ hừ hát nhạc dân gian vừa kiểm tra bảo bối của mình.
Cảnh Dật Thần đi theo Thượng Quan Ngưng ngồi xuống bên cạnh Cảnh Thiên Viễn, Cảnh Thiên Viễn không hỏi chuyện cổ phần Cảnh Thịnh, ông chỉ thân thiết hỏi thăm tình trạng thân thể Thượng Quan Ngưng.
Đương nhiên là Thượng Quan Ngưng nói mình rất khoẻ, đúng là cô không cảm thấy có gì không tốt, có thể ăn có thể ngủ, ngoại trừ buổi sáng khi rời giường có phản ứng nôn ghén, những lúc khác đều tốt lắm.
Cảnh Thiên Viễn rất vui, ở trong lòng ông, mười Cảnh Thịnh cũng không quan trọng bằng chắt trai của mình.
Không có tiền, có thể kiếm lại, cổ phần Cảnh Thịnh cũng có thể lấy lại, chỉ có chắt trai bảo bối này, nếu đã mất thì không phải muốn có là có được.
Cảnh gia liên tục mấy đời độc đinh, chỉ có thế hệ của Cảnh Dật Thần, nhiều thêm một Cảnh Dật Nhiên.
Sự thật chứng minh, nhiều hơn chính là thừa thãi, chẳng những không đem lại lợi ích gì cho Cảnh gia, còn gây chuyện thị phi khắp nơi, quậy phá Cảnh gia đến nỗi gà chó không yên.
Nhiều khi, mỗi gia tộc đều có số mệnh của riêng mình, nếu mạnh mẽ thay đổi số mệnh, sẽ dẫn đến hậu quả không thể đoán được, tạo thành tai hoạ ngầm cực kỳ lớn.
Nếu lúc trước Mạc Lan không mạnh mẽ giữ lại Cảnh Dật Nhiên, bây giờ Cảnh Dật Thần sẽ không có áp lực lớn như vậy, Cảnh gia cũng sẽ phát triển càng thêm thuận lợi.
Cảnh gia chỉ cần một người thừa kế là đủ rồi, thêm nữa cũng không có gì để để dùng!
Nhiều khi, Cảnh Thiên Viễn không phải là người nhiệt tình, nghĩ cũng biết, tính tình Cảnh Trung Tu và Cảnh Dật Thần đều lạnh lùng như vậy, sao Cảnh Thiên Viễn lại thua kém hai người đó cho được.
Chẳng qua, bây giờ ông không thể làm thế với Thượng Quan Ngưng, sợ gương mặt lạnh lùng của mình làm cháu dâu sợ hãi, sau đó ảnh hưởng đến chắt trai chưa kịp chào đời, cho nên ông liên tục cười ha ha.
Cho đến khi Cảnh Dật Thần nói chuyện Cảnh Dật Nhiên bán cổ phần Cảnh Thịnh, ý cười trên mặt Cảnh Thiên Viễn dần dần biến mất.
“Ba con đuổi thằng nhóc đó rồi à?”
Cảnh Dật Thần gật đầu: “Dạ, ba ba trục xuất Cảnh Dật Nhiên khỏi Cảnh gia, đóng băng toàn bộ tài sản, không cho Cảnh Dật Nhiên một đồng nào.
”
Cảnh Thiên Viễn vỗ đùi, trên mặt toàn là vui vẻ: “Hay lắm! Cuối cùng ba con cũng bỏ được thằng nhóc đó rồi! Cái gì Trung Tu cũng làm tốt, nhưng mà có khi lại không được nhẫn tâm, nhất là đối với người nhà, cho nên cực khổ nhiều rồi, nó còn không chịu ghi nhớ! Nếu biết như thế, lúc đó cứ giết chết người phụ nữ Chương Dung đã hạ thuốc nó cho xong!”
Ông nói xong, nhìn thoáng qua Cảnh Dật Thần, sờ cằm: “Ừ, con mạnh hơn ba con một chút, ngoan độc hơn nó, đây là chuyện tốt! Gia tộc lớn mạnh như chúng ta, không đủ nhẫn tâm thì làm sao có thể sống yên trong xã hội thượng lưu được chứ!”
Cảnh Dật Thần không nói gì, anh cũng không cảm thấy mình mạnh hơn ba chút nào, tính cách của anh và Cảnh Trung Tu rất giống nhau, thật ra cha con bọn họ đều rất tàn nhẫn, nhưng mà cũng xem trọng tình cảm, đối xử với người ngoài, không nói đến tình cảm, nhưng cho đến bây giờ chưa từng bạc đãi người nhà.
Chỉ có một chuyện không giống, đó là Cảnh Dật Thần xem Thượng Quan Ngưng quan trọng hơn tất cả, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Thượng Quan Ngưng, những chuyện khác đều phải đứng sang một bên.
Anh hiểu rõ đau khổ của ba khi mẹ mất, mất đi người phụ nữ mà mình yêu nhất, mặc kệ có bao nhiêu tiền cũng không đền bù được sự cô đơn và trống vắng này, loại cô độc này, người phụ nữ khác không thể nào bổ sung vào được.
Bình tĩnh xem xét, dung mạo Chương Dung cực kỳ xinh đẹp, tất cả phụ nữ ở A thị đều phải hổ thẹn, gương mặt Cảnh Dật Nhiên yêu nghiệt như vậy, đều là di truyền từ Chương Dung, luận về dung mạo, Chương Dung đẹp hơn Triệu Tình một chút.
Nhưng mà, nhiều khi, một người đàn ông thành thục, nhất là người đàn ông thành công đã thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp, sẽ không bị bề ngoài của họ hấp dẫn.
Thứ có thể hấp dẫn thật sự, thường là nội tâm và trình độ, mà không phải bề ngoài.
Cảnh Trung Tu như thế, Cảnh Dật Thần cũng như thế.
Cho nên sau khi Triệu Tình mất, Cảnh Trung Tu không thể thoát khỏi cảm giác đau thương này, mặc dù mỗi ngày đều đối diện với gương mặt xinh đẹp của Chương Dung, ông cũng không động lòng.
Cảnh Dật Thần cũng như vậy, anh biết, mình không thể chịu được chuyện mất đi Thượng Quan Ngưng, cho nên anh bảo vệ cô, dùng hết sức lực yêu thương cô.
Làm sao Cảnh Thiên Viễn lại không nhìn ra được chuyện cháu trai bảo vệ cháu dâu, nhưng mà, Cảnh Dật Thần nghĩ như vậy rất tốt, đàn ông không cần có nhiều phụ nữ, một người là đủ rồi.
Nhìn thấy cháu trai và cháu dâu yêu thương lẫn nhau, ông yên tâm rồi.
Cảnh gia có Cảnh Dật Thần thừa kế, như vậy là đủ rồi, về phần Cảnh Dật Nhiên, trục xuất khỏi Cảnh gia là chuyện tốt, sau này Cảnh Dật Nhiên có gây chuyện thì cũng không cần quan tâm, nhưng mà, bà xã của ông, nhất định sẽ khóc sướt mướt.
Cảnh Dật Nhiên là do một tay bà nuôi lớn, tình cảm hai người rất sâu đậm, có lẽ Cảnh Trung Tu cũng phải chịu không ít áp lực.
May mà ông tránh nạn chỗ của ông Mộc, nếu không khi về nhà lại loạn lên.
Chính là, Cảnh Thiên Viễn muốn tránh cái gì thì cái đó sẽ đến.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Cảnh Thiên Viễn ngẩng đầu nhìn thấy, má ơi, người bước vào chẳng phải chính là bà xã càng già càng hồ đồ của mình hay sao!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...