Người này, quả thật là Cảnh Dật Thần mà hắn biết sao?
Trịnh Kinh trong lòng khiếp sợ.
Hắn đã từng cho rằng, người giống như Cảnh Dật Thần thì sẽ có khả năng phải cô độc sống suốt quãng đời còn lại, bởi vì trong thế giới của anh ấy rất kín không hề có kẽ hở, căn bản không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào, năng lực của anh và ý chí nghị lực cũng đủ lớn, bởi vì anh không sợ cô độc, không cần bất luận kẻ nào làm bạn.
Nhưng hiện tại xem ra, từ khi ở bên Thượng Quan Ngưng thì Cảnh Dật Thần đã không khác gì một người đàn ông yêu vợ bình thường, anh sẽ ôn nhu cùng cô nói chuyện, sẽ lo cho cô, để ý tất cả cảm thụ của cô.
Tình cảm hai người thoạt nhìn rất tốt, tốt đến nỗi làm hắn vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Hiện tại xem ra, Trịnh Kinh cũng cảm thấy khả năng chính mình cô độc sống như vậy suốt quãng đời còn lại là rất lớn!
Mộc Thanh đương nhiên biết trong lòng Trịnh Kinh cảm thấy thế nào, cậu với Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng tiếp xúc một quãng thời gian khá lâu, cũng đã đủ để hình thành thói quen cho Cảnh Dật Thần, nhìn anh đối xử với người khác không hề giống với Thượng Quan Ngưng tuyệt, giống như bệnh "nhân cách phân liệt" vậy.
Anh đem bộ mặt lãnh khốc đối xử với người ngoài, nhưng lại đem bộ mặt ấm áp mà đối xử với Thượng Quan Ngưng.
Hắn cười nói: “Cảnh thiếu quả thật thay đổi rất nhanh, cuối cùng cũng có người có thể hàng phục được anh ấy.
Nhưng hiện tại anh ấy lại phá lệ khẩn trương cho chị dâu, là bởi vì chị dâu mang thai, hôm nay Cảnh thiếu là cố ý đưa cô ấy tới làm kiểm tra.
Hơn nữa, anh ấy còn không cho tôi kiển tra cho chị dâu, bởi vì làm kiểm tra thì phải nhấc áo lên, sẽ phải lộ bụng.
Cho nên tôi đành phải để cho em họ chuyên gia về sinh sản làm kiểm tra, nếu không thì Cảnh thiếu có thế nào cucng không cho tôi khám!”
Trịnh Kinh hơi hơi sửng sốt, có chút giật mình nói: “Chị dâu mang thai? Nhanh như vậy!”
Ngay sau đó hắn liền có chút bừng tỉnh, không trách được cảm giác hôm nay Cảnh Dật Thần có chút khẩn trương với Thượng Quan Ngưng, hóa ra là đã có thai!
Cảnh Dật Thần bây giờ đã có một hạnh phúc bình thường, sau này sẽ là một nhà ba người, thật khiến cho người khác phải hâm mộ.
Trịnh Kinh thở dài ở trong lòng, không biết khi nào thì hắn có thể làm cha, càng không biết, mẹ của con hắn là ai.
Trong đầu hắn không thể kiềm chế mà hiện ra hình ảnh của Trịnh Luân, trước mắt tất cả đều là ánh mặt tràn ngập tình yêu của cô.
Mộc Thanh không có chú ý tới sự phân tâm của Trịnh Kinh, cậu còn đang tức giận bất bình dông dài: “…… cậu nói xem, tôi là một bác sĩ, bác sĩ xem bệnh chạm vào thân thể hoàn toàn là do tích chất công việc yêu cầu, mọi người ở trong mắt tôi chẳng có gì khác biệt! Thật là, phụ nữ làm tôi thấy húng thú ngoại trừ An An nhà tôi ra thì không còn ai cả, bạn gái cậu hôm nay bị gãy xương sườn, tôi vì xem vết thương cho cô ấy, cũng phải sờ soạng mà, cậu không cảm thấy có vấn đề gì hay sao?”
Mộc Thanh nói, lời nói lại đột nhiên im bặt, cậu bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, sau đó ngẩng đầu nghi ngờ nói: “Đúng vậy, tôi sờ bụng bạn gái cậu như thế, mà sao một chút phản ứng cậu cũng đều không có?”
Cảnh Dật Thần không muốn cho người làm bác sĩ như,cậu chạm vào Thượng Quan Ngưng, mà chính cậu cũng không thích Trịnh Kinh chạm vào Triệu An An, nhưng Trịnh Kinh cũng quá không bình thường, bạn gái bị người khác chạm vào, hắn lại hoàn toàn không thèm để ý.
Hiển nhiên, hắn căn bản là không coi Chu Nếu Đồng là bạn gái của mình.
Trịnh Kinh nghe được lời Mộc Thanh nói, không khỏi ngẩn người: “không phải chính cậu vừa nói sao, cậu là bác sĩ mà, chỉ là do tính chất công việc yêu cầu.
Cậu không chạm vào thì làm sao biết được thân thể cô ấy có nghiêm trọng hay không!”
“Vậy…… Nếu là tôi sờ bụng Trịnh Luân thì sao?”
Trịnh Kinh ngay lập tức đứng lên, trợn mắt giận nhìn nói: “Cậu dám!”
Hắn rống xong, ngay cả chính hắn cũng ngây ngẩn cả người.
Mộc Thanh cười như không cười nhìn hắn, phe phẩy đầu nói: “Ai, cảnh sát hình sự Trịnh à, cậu huấn luyện kiểu gì vậy, tôi dùng cách khích tướng mà cậu cũng dễ dàng bị lừa, năm đó sao cậu có thể tôat nghiệp trường giáo dục quân đội vậy? Tố chất tâm lý của cảnh sát hình sự như này có ổn không?"
Trịnh Kinh ngồi lại thật mạnh lại ghế trên, có chút buồn bực nói: “sao cậu cũng thử tôi!”
“Nga, cảnh sát Trịnh, cậu vừa mới khó thở, không cẩn thận dùng từ ‘ cũng ’, còn có ai thử cậu?”
Mộc Thanh xử lý hết vết thương cho hắn xong, lưng dựa lên ghế trên, dù bận vẫn ung dung nhìn Trịnh Kinh.
Trịnh Kinh vừa tức giận vừa buồn cười: “Cậu hôm nay là làm Holmes hay là Conan, năng lực suy đoán còn phong phú hơn tôi nhiều, chuyện của tôi chỉ có tôi hiểu rõ.”
Mộc Thanh lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, ngữ khí bỗng nhiên trở nên có chút nghiêm túc: “Được, người anh em..cậu nghe tôi khuyên một câu, nếu trong lòng cậu muốn, mặc kệ người khác nói như thế nào, cũng đừng quá quan tâm.
Có rất nhiều thứ một khi mất đi, sẽ không bao giờ trở lại, tin tôi đi, anh em kết hôn cũng không phải chuyện gì lớn, nếu cô ấy là em gái cậu thật cũng chẳng có gì lớn lao, không gì là không thể.
Nếu cậu chỉ thích một mình cô ấy, thì không cần do dự, đem tay cô nắm chặt, không được buông tay."
Nếu năm đó, cậu cũng đủ thành thục, cũng đủ kiên định, thì cậu sẽ không rời xa Triệu An An mười năm!
Cuộc sống không có bao nhiêu cái mười năm này.
Người ta thường thường chỉ sau khi mất đi mới biết quý trọng, sau khi mất đi Triệu An An, Mộc Thanh mới phát hiện, hóa ra không phải hắn đối với người phụ nữ nào xũng ham muốn.
Hóa ra cậu chỏ có loại cảm giác tim đập này với Triệu An An.
Năm đó khi rời xa Triệu An An, cũng là lúc cô phá thai, cũng vừa là lúc cô bắt đầu tiến hành trị liệu tế bào ung thư bằng hóa chất.
Nhưng lúc đó cậu lại không thể ở bên cạnh cô!
Tuy rằng Triệu An An đẩy cậu ra xa, tuy rằng cô dứt khoát kiên quyết nói chia tay, nhưng mỗi khi nhớ tới chuyện cũ, Mộc Thanh sẽ luôn đau lòng đến mức khó có thể hô hấp.
An An của cậu đã từng chịu nhiều đau khổ như vậy, lúc đó cậu lại không ở bên cạnh làm bạn với cô, không thể cho cô cảm nhận tình yêu thương!
Hôm nay khi Triệu An An biết được Thượng Quan Ngưng mang thai, trong ánh mắt hiện lên sự vui sướng và hâm mộ không che giấu được!
Cô cũng đã từng cũng mang thai qua, nhưng cậu mang lại được cho cô cái gì? Là khủng hoảng cùng bất lực và bất an cùng thống khổ!
Cậu căn bản không giống Cảnh Dật Thần, không thể luôn che chở cô, từng phút từng giây yêu cô.
Mộc Thanh hận chính mình, cho nên hiện tại chiều chuộng Triệu An An gấp bội, mặc kệ cô có nháo như thế nào, hắn cũng đều dựa vào cô, giữ cô bên mình, cậu không bao giờ muốn mất đi cô một lần nữa.
Cậu luôn tự xưng là thiếu hiểu việc tình cảm hơn Cảnh Dật Thần một trăm lần, sẽ mang đến hạnh phúc cho người mình yêu hơn, nhưng mà thực tế thì lại khác, những gì Cảnh Dật Thần làm còn vượt xa hơn những gì cậu làm, anh ấy biết rõ mình muốn cái gì, hơn nữa lại không chút bủn xỉn mà trả giá, cho nên anh với Thượng Quan Ngưng mới tốt đẹp như vậy, quả thật là làm cho người khác hâm mộ!
Mộc Thanh hy vọng, Trịnh Kinh có thể đem lời cậu nói nghe vào tai, học tập Cảnh Dật Thần, bắt lấy tình yêu của mình, không từ bất kì thủ đoạn nào.
Có thể dùng sức mạnh, có thể dùng thuốc, có thể gài bẫy, có thể không cần bất kì tôn nghiêm gì của đàn ông, không cần để ý đến ánh mắt của người khác.
Nam nhân theo đuổi người phụ nữ mình thích, dùng tất cả khả năng để dành lấy mới có thể có được thành công!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...