Thượng Quan Ngưng nghe Cảnh Dật Thần khen, hai mắt cong cong như hình trăng khuyết.
Cô múc một chén canh đưa đến trước mặt Cảnh Dật Thần: “Uống nhiều một chút, rất bổ dưỡng đó!”
“Này! Không cần uống hết đúng không? Chúng ta vẫn nên ăn bữa chính đã, anh kêu chị Lan dọn cơm liền.
” Cảnh Dật Thần nhìn chén canh kia, trong lòng nghĩ cách, làm sao có thể thoát khỏi “móng vuốt” của vợ.
Canh của cô làm quá mặn, nếu mà uống hết, đêm nay không cần ăn gì nữa, chỉ cần uống nước thôi là cũng đủ no rồi.
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy dáng vẻ của Cảnh Dật Thần là cũng biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Cô bưng bát, cười khanh khách không ngừng, sau đó cười đến nỗi không đứng thẳng được.
Cuối cùng Cảnh Dật Thần cũng phản ứng kịp: “Bảo bối, em cố ý hãm hại anh? Học xấu rồi!”
Đầu bếp Đỗ đã làm tất cả đồ ăn, ông mang tạp dề và mũ đầu bếp đứng ở đó, cười nói: “Thiếu gia, ngài bị thiếu phu nhân lừa rồi, canh thiếu phu nhân làm là cái này, mùi vị không tệ, còn chén đó là cố ý bỏ muối để chọc ngài thôi!”
Cảnh Dật Thần bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt lại mang theo ý cười thản nhiên: “Anh biết vợ nấu sẽ không khó ăn như vậy mà.
”
Chị Lan dọn cơm lên bàn, rồi đi ra ngoài với chị Phương, chú Đỗ, phòng ở đây đều cho bọn họ ở tạm, để ba người có thể nấu cơm và dọn dẹp vệ sinh.
Cảnh Dật Thần rửa tay rồi ngồi vào bàn, nhìn thấy Thượng Quan Ngưng đưa chén canh cho anh, anh cười nhận lấy: “Bây giờ không bỏ thêm muối nữa hả?”
Thượng Quan Ngưng chớp chớp mắt: “Anh thử là biết thôi mà!”
Cảnh Dật Thần uống một ngụm, sau đó liền bưng chén canh lên, uống một hơi cạn sạch.
“Thêm một chén nữa!”
Thượng Quan Ngưng hưng phấn, cao hứng hỏi: “Uống ngon chứ uống ngon chứ?”
“Ừ, ngon lắm.
Bây giờ em đúng là đệ tử của chú Đỗ rồi, mùi vị y chang chú ấy làm luôn, chú Đỗ là đầu bếp số một đó, em tiến bộ rất nhanh.
”
Trên mặt Cảnh Dật Thần xuất hiện ý cười thản nhiên, anh lấy một cái chén không ra, múc cho Thượng Quan Ngưng một chén.
Anh nói có chút khoa trương, Thượng Quan Ngưng thật sự không có thiên phú nấu cơm, nồi canh này không giống với mùi vị mà chú Đỗ hay làm.
Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô có thể nấu thành như vậy, đã rất tốt rồi.
Đối với cô, anh luôn bao dung, chiều chuộng, hiếm khi cô xuống bếp, đương nhiên là anh sẽ không keo kiệt vài lời ca ngợi.
Quả nhiên, Thượng Quan Ngưng nghe anh thừa nhận liền vui vẻ, nhận lấy chén canh mà anh đưa cho mình.
“Em không biết xào rau, nhưng mà nấu canh đơn giản hơn, cho nên học cũng nhanh, dù sao thì cũng là cho nước vào, rồi nêm gia vị, mặn thì thêm nước, nhạt thì thêm muối!”
Cảnh Dật Thần dở khóc dở cười khi nghe cô tổng kết kinh nghiệm nấu canh.
Nấu canh, còn khó hơn nấu những món khác, mệt cô còn nói ra cái gì mà “mặn thì thêm nước, nhạt thì thêm muối”.
Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng muốn làm gì, anh cũng ủng hộ, canh cô làm cũng không khó uống, cho nên anh rất cổ vũ mà uống hết canh.
Ăn cơm chiều xong, vợ chồng hai người tắm rửa rồi lên giường nằm.
Bàn tay Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mịn màng của Thượng Quan Ngưng, đem đến cho cô từng đợt run rẩy.
Sau đó ngón tay anh len vào váy cô, đột nhiên lại bị Thượng Quan Ngưng giữ lại.
Hơi thở cô có chút dồn dập, nói: “Hôm nay hơi mệt, ngày mai bàn lại, được không?”
Trong đôi mắt tối đen của Cảnh Dật Thần hiện lên ánh sáng kỳ lạ, nhưng anh không ép cô, chỉ hung hăng hôn cô một lát rồi mới thấp giọng nói: “Hôm nay tha cho em, sau này bù lại là được.
”
Thượng Quan Ngưng cười rồi vùi vào lòng anh, trong lòng nhớ đến chuyện nào đó.
Sáng hôm sau, bầu trời vừa rạng sáng, Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng rời giường, nhìn thoáng qua Cảnh Dật Thần còn đang ngủ say, Thượng Quan Ngưng lặng lẽ lấy một vật từ trong túi mình rồi nhanh chân chui vào nhà vệ sinh.
Kinh nguyệt của cô đã trễ vài ngày, cho nên hôm qua cô cố ý mua que thử thai, sáng hôm nay liền thử.
Cô đang chăm chú nhìn vào vạch hồng trong tay, cửa nhà vệ sinh lại bị mở ra.
Cô nhảy dựng lên, que thử trong tay rơi trên mặt đất.
Cảnh Dật Thần để trần thân trên, thản nhiên cười nói: “Sao rồi, có thai?”
Anh nói xong liền nhặt que thử lên xem, nhìn một lúc lâu, vẫn không biết được -- Anh chưa từng nhìn thấy thứ này, cho nên không biết vậy là sao!
Thượng Quan Ngưng suy sụp: “Không có, chỉ có một vạch, vẫn chưa có thai.
”
Cảnh Dật Thần nhìn thấy bộ dáng thất bài của cô, không khỏi bật cười.
Anh ném que thử vào trong thùng rác, sau đó ôm Thượng Quan Ngưng rời khỏi nhà vệ sinh, trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Anh đè lên người cô, bàn tay to lớn lả lướt chạy trên đường cong cơ thể cô, trong giọng nói mang theo ý cười rõ ràng: “Bảo bối, em muốn sinh con cho anh đến vậy sao?”
Thượng Quan Ngưng ôm cổ anh, hơi cong môi: “Sao còn chưa có, chẳng lẽ em có vấn đề?”
Cảnh Dật Thần cúi đầu chôn trước ngực cô, nở nụ cười.
Tiếng cười của anh, chấn động làm ngực Thượng Quan Ngưng hơi ngứa, một lát sau cũng ngại ngùng cười theo anh -- Hình như, cô hơi sốt ruột.
Qua một lát, Cảnh Dật Thần mới ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Thượng Quan Ngưng: “Bảo bối, em không có vấn đề, nếu em mang thai thì mới có vấn đề đó! Tháng trước khi em đến ngày rụng trứng, anh đi công tác mấy ngày, sao em có thể mang thai được, đúng là đồ ngốc mà!”
Thượng Quan Ngưng trừng lớn mắt: “Phải không? Em không tính ngày rụng trước, sao anh lại biết cái này?”
Ách, không thể để vợ hiểu lầm, cho tới bây giờ, anh chưa từng tính cái này cho những người khác.
“Sau khi kết hôn với em anh đã cố ý lên mạng tra đó, anh nhớ rất rõ chu kỳ kinh nguyệt của em, tính rất dễ.
”
Cảnh Dật Thần chậm rãi lột sạch vợ mình, vừa mơn trớn những nơi mẫn cảm của cô vừa nói: “Không sao, tháng sau anh không đi đâu hết, mỗi ngày đều thoả mãn em, đến lúc đó không được cầu xin anh tha thứ.
”
Thượng Quan Ngưng bị anh vuốt ve, cả người đều bủn rủn, cô vội vàng nói: “Anh đừng quậy, trời sáng rồi, một lát phải đi làm, mau thả em ra.
”
Cảnh Dật Thần ngậm lấy nhũ hoa hồng phấn, nói mơ hồ không rõ ràng: “Không vội! Thoả mãn em trước! ”
Ngón tay của anh, quen thuộc đi xuống, tìm được nơi mềm mại của cô, đem đến cho cô từng đợt run rẩy.
Thân thể của cô, không thể nghi ngờ được, cực kỳ hoàn mỹ.
Làn da trắng nõn mịn màng, trơn bóng, giống như miếng ngọc tốt nhất.
Bộ ngực no đủ, vòng eo tinh tế, hai chân thon dài cân xứng, ngay cả ngón chân cũng hồng hào đáng yêu, lại giống như từng viên trân châu xinh đẹp, rung động lòng người.
Cảnh Dật Thần cường tráng, vài lần đẩy Thượng Quan Ngưng lên mây, bản thân lại không hề mệt mỏi.
Thượng Quan Ngưng chịu không nói, nhỏ giọng cầu xin: “Dật Thần, dừng lại! ”
Cảnh Dật Thần cưng chiều hôn cô, giọng nói khàn khàn: “Không, bảo bối, em muốn mà,! ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...