Ngón tay trắng nõn non mềm của cô cầm miếng cà tím đưa tới chạm vào đôi môi mềm mỏng của anh trai, khiến Trịnh Luân có cảm giác chấn động mà xưa nay chưa từng —— như là điện giật, ngón tay tê tê, cả người đều có chút mềm mại, tim đập gia tốc, hô hấp dồn dập.
Cô thu tay lại, trên gương mặt trắng nõn đã hồng thấu giống như tôm bị nấu chín.
Ngón tay người phụ nữ bỏ vào trong miệng người đàn ông, là một động tác cục kì có tính khiêu khích, Triệu An An đắc ý lập tức bưng đĩa chạy về bên người Mộc Thanh, có chút chột dạ liều mạng nhét cà tím vào trong miệng, còn một bên ăn một bên kêu: “Ăn ngon, em còn muốn nấu ăn! Đầu gỗ, anh làm trợ thủ cho em!”
Mộc Thanh rất thích Triệu An An kêu hắn như vậy, bởi vì mười năm trước lúc bọn họ ngây thơ không biết gì vừa mới bắt đầu yêu đương, nùng tình mật ý, Triệu An An sẽ thân mật kêu hắn “Đầu gỗ”.
Hắn đối với tâm tư nhỏ bé của Trịnh Luân không hề có cảm giác, căn bản không biết Triệu An An vừa mới làm cái gì, nghe cô nói chuyện, lập tức cười đáp: “Được, chúng ta lại nấu canh, làm canh mộc nhĩ bí đao mà em thích uống nhất!”
Hắn nói xong liền lấy ra rau củ lại bắt đầu thuần thục nạo vỏ, sau đó chuẩn bị để Triệu An An tới thái rau.
Mộc Thanh bên này náo nhiệt, giảm bớt không khí ái muội mặt đỏ tai hồng bên phía Trịnh Kinh.
Trừ bỏ em gái Trịnh Luân, Trịnh Kinh chưa từng cùng cô gái nào tiếp xúc thân mật, càng không có ái muội giống như hôm nay, da thịt tiếp xúc khiến người ta đỏ mặt!
Người từ trong quân đội đi ra, thường thường đều sẽ có được ý chí lực cực kì cường đại, sẽ không dễ dàng động lòng với nữ sắc, Trịnh Kinh lấy thành tích ưu tú tốt nghiệp Trường Quân Đội Hoàng Gia, không hề nghi ngờ ý chí lực của hắn cực kì lớn, cho nên, hắn đối những người phụ nữ muốn dựa vào bên người hắn không có một chút hứng thú nào.
Hơn nữa, bởi vì nguyên nhân công việc, Trịnh Kinh ngày thường rất ít tiếp xúc với phụ nữ, hắn đối với việc tiếp xúc với phụ nữ còn kém xa so với Mộc Thanh.
Trịnh Kinh liều mạng xem nhẹ hình ảnh ngón tay em gái để vào trong miệng hắn trong nháy mắt kia, áp xuống rung động nơi đáy lòng, giọng nói luôn luôn to lớn vang dội hiếm thấy có một chút khàn khàn: “Luân Luân, giúp anh đem đậu que lấy ra rửa, lát nữa phải dùng.
”
Nếu là ngày thường, Trịnh Kinh tuyệt đối sẽ không để Trịnh Luân làm việc này, nhưng hiện tại hắn tim đập có chút không bình thường, khuôn mặt Trịnh Luân đã hoàn toàn hồng thấu, xấu hổ không biết làm sao, hắn cần thiết cho cô việc gì đó để làm, phân tán lực chú ý của cô —— cũng phân tán một chút lực chú ý của mình.
Nếu không giằng co đi xuống, hắn không xác định chính mình có thể làm ra hành động điên cuồng nào không!
Bởi vì hắn nhìn đôi môi đỏ ướt át của em gái, trong lòng thế nhưng có một xúc động không thể khống chế —— hắn muốn hôn cô.
Trịnh Kinh cười khổ, là bởi vì hắn lâu lắm không có phụ nữ sao? Cho nên mới muốn hôn em gái của mình?
Hắn sắp điên rồi!
Có lẽ, hắn thật sự nên tìm một người phụ nữ.
Hắn cưới vợ, em gái sẽ hết hy vọng đi?
Trịnh Kinh liều mạng dời đi lực chú ý của mình, muốn quên một màn vừa mới xảy ra.
Cái này Triệu An An, không phải là cố ý đi?
Trịnh Kinh ở trong lòng lắc đầu.
Không có khả năng, Triệu An An tính cách tùy tiện, khẳng định sẽ không phát hiện ra, nếu nói Thượng Quan Ngưng tâm tư tỉ mỉ thông minh hơn người, cô ấy có thể phát hiện tâm tư của Trịnh Luân, hắn còn thấy đáng tin hơn.
Ánh mắt của em gái quá mức nồng nhiệt, người thường sẽ cảm thấy cô chỉ là ỷ lại người anh trai như hắn, nhưng Thượng Quan Ngưng nhất định có thể phát hiện, ánh mắt của Trịnh Luân không phải là ánh mắt đối với người anh trai mà ánh mắt đối với người mình yêu.
Bởi vì, ánh mắt của Cảnh Dật Thần và ánh mắt của Trịnh Luân cực kì giống nhau.
Trong ba cô gái Thượng Quan Ngưng có năng lực mạnh nhất, EQ cao nhất, cô ấy vẫn luôn chăm sóc chiếu cố Trịnh Luân, dùng phương thức nói chuyện mà Trịnh Luân có thể tiếp thu, có chút thân cận, lại không quá mức thân mật, chừng mực đắn đo rất tốt.
Cho nên, Trịnh Kinh mới có thể yên tâm để em gái qua lại với Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An, hắn không yên tâm Triệu An An tính tình tùy hứng, lại tin tưởng Thượng Quan Ngưng chu đáo mọi mặt nhất định sẽ không để Trịnh Luân xảy ra vấn đề gì.
Thượng Quan Ngưng cả người không có điểm nào cực kỳ xuất sắc, nhưng lại căn bản tìm không ra bất luận khuyết điểm nào, cô ấy thoạt nhìn rất bình thường, trên thực tế gần như hoàn mỹ —— loại này hoàn mỹ, cùng loại hoàn mỹ của Cảnh Dật Thần không giống nhau, Cảnh Dật Thần hoàn mỹ tới mức làm người khác hít thở không thông, không dám tới gần, mà loại hoàn mỹ của Thượng Quan Ngưng lại làm người khác cảm thấy nhẹ nhàng càng ngày càng muốn thân thiết với cô.
Đây là sau khi Trịnh Kinh cùng cô ấy tiếp xúc, chậm rãi nhận thức ra.
Người đều có khuyết điểm, Triệu An An có, Trịnh Luân có, hắn cùng Mộc Thanh cũng có, trên thực tế Cảnh Dật Thần cũng có.
Nhiều năm như vậy, không hề thấy cô gái nào không có khuyết điểm, Trịnh Kinh chỉ thấy một mình Thượng Quan Ngưng!
Cô ấy rõ ràng rất bình thường, mặt mũi tuy rằng xuất sắc, nhưng tuyệt đối không phải tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng cô ấy làm chuyện gì cũng khiến người khác cảm thấy thư thái, ở trước mặt cô ấy rất dễ dàng thả lỏng.
Hắn đã rõ ràng vì cái gì Thượng Quan Ngưng có thể làm cho người không gần phụ nữ như Cảnh Dật Thần yêu thích, cô ấy là người thích hợp nhất với Cảnh Dật Thần, cũng là người Cảnh Dật Thần cần nhất.
Cô gái ưu tú như vậy Trịnh Kinh liền muốn để em gái tiếp xúc nhiều với cô ấy một chút, học tập nhiều, chờ tới lúc cô trưởng thành sẽ quên mất hắn.
Tâm tư thay đổi rung động trong lòng Trịnh Kinh rốt cuộc cũng yên lặng lại, lại nhìn em gái, hắn đã lại khôi phục tươi cười dịu dàng vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng nhìn ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của em gái đang không thuần thục rửa đậu que, Trịnh Kinh lại cảm thấy có chút không rời được mắt.
Hắn vừa ngậm lấy, chính là ngón tay kia.
Lỗ tai trắng nõn của Trịnh Luân còn hơi hơi phiếm hồng, hiển nhiên trong lòng cô vẫn còn thấy xấu hổ.
Lỗ tai của em gái đẹp như vậy, tinh xảo mê người.
Mê người?!
Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì!
Trịnh Kinh cưỡng bách chính mình dời đi ánh mắt, dùng giọng bình tĩnh nói: “Luân Luân, để anh rửa, em từ bé chưa từng làm những việc này, về sau cũng không cần làm.
”
Trịnh Luân ngẩng đầu, trong ánh mắt có chút hơi nước mênh mông: “Nhưng mà, em muốn làm, em cũng muốn học nấu cơm, có thể chứ?”
Ngay cả Triệu An An cũng sẽ nấu cơm, cô làm sao có thể sẽ không?
Chỉ cần anh trai nguyện ý dạy bảo, cô rất nhanh có thể học được.
Trịnh Kinh nao nao, ngay sau đó liền cười nói: “Em học cái này làm gì, ba mẹ nếu biết anh dạy em nấu cơm, còn không lột da anh sao.
”
Hắn trong lòng hơi hơi có chút đau.
Luôn luôn là em gái được chiều chuộng lại muốn học nấu cơm, vì cái gì, đáp án hắn muốn nghĩ cũng không được nghĩ.
Cô vì hắn, ở dùng hết toàn lực theo đuổi.
“Anh không nói cho ba mẹ biết không phải được rồi sao? Chờ em nấu cơm được, em sẽ cho ba mẹ kinh hỉ, ba mẹ nhất định sẽ rất vui vẻ! Ba mẹ yêu thương em như vậy, em hiếu thuận bọn họ cũng là đúng mà!”
Trịnh Luân có chút gấp, chóp mũi tinh xảo thấm chút mồ hôi, thoạt nhìn nghịch ngợm lại đáng yêu.
Trịnh Kinh cười cười, em gái hắn vậy mà còn học được che dấu!
Không tồi, có tiến bộ, lúc nói dối ngón tay đã sẽ không liều mạng quấn lấy nhau, mà là gắt gao nắm chặt.
Xem ra gần đây để cô tiếp xúc với nhiều người vẫn có chỗ tốt.
“Được, anh dạy em nấu ăn, nhưng mà không được trong lúc không có mặt anh em lại vụng trộm luyện tập.
”
Miễn cho em quá vội vàng, miễn cho em không cẩn thận bị thương, em bị thương lòng anh sẽ đau như dao cắt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...