Nhưng mà Triệu An An đã ném toàn bộ tỏi vào thùng rác, Mộc Thanh cũng chỉ có thể nói trong nhà không có tỏi, hắn không thể nói, rất xin lỗi anh em, tôi nơi này có tỏi nhưng vợ tôi không cho tôi dùng!
Lừa dối anh em không sao, nhưng việc lừa dối vợ, Mộc Thanh làm sao làm được!
Hơn nữa, dưới tình thế cấp bách, Triệu An An vô ý dùng giọng nói bá đạo nói với hắn, giọng nói của cô rõ ràng là đem hắn coi như người đàn ông của mình, làm cho tâm trạng của Mộc Thanh cực kì tốt!
Hắn dùng chiếc đũa gắp thịt cùng cà tím —— đương nhiên, gọi là khối cà tím còn thích hợp hơn, đưa tới bên môi Triệu An An: “Nếm thử cà tím xem thế nào? Đây chính là đồ ăn em làm!”
Triệu An An mặt mày hớn hở ăn luôn, không chút nào để ý Mộc Thanh cũng dùng đôi đũa này ăn đồ ăn.
“Ừm, rất không tệ! Hương vị rất ngon, hóa ra em nấu cơm ngon như vậy, em vẫn luôn không phát hiện ra!”
Đại tiểu thư, đây không phải tài nấu ăn của em tốt, là anh nấu tốt thôi, tốt sao?!
Cô chỉ cắt cà tím thôi, tới lúc xào nấu tát cả đều do hắn làm, cô vẫn luôn ở bên cạnh thét chói tai “Lửa lớn quá, dầu bắn kìa” mà thôi!
Nhưng mà những suy nghĩ trong lòng Mộc Thanh sẽ không nói ra, hắn chỉ cần thấy Triệu An An vui vẻ như một đứa trẻ, thích ăn đồ hắn làm, hắn liền cảm thấy mỹ mãn.
Hắn đã rất lâu không hòa hợp vui vẻ ở chung với Triệu An An giống như bây giờ.
Cô vì đẩy hắn ra, đã dùng tất cả các thủ đoan, căn bản không chịu cho hắn khuôn mặt tươi cười.
Triệu An An sau khi chia tay với hắn, hắn đã từng một lần muốn vì gia tộc cưới người phụ nữ khác, nếu không thể cưới Triệu An An, cưới dạng phụ nữ nào đều không sao cả, chỉ cần cô tan có thể giúp đỡ Mộc gia, lớn lên xấu đẹp như nào cũng không có quan hệ.
Trong thế giới của Mộc Thanh, vẫn luôn đều chỉ có hai loại phụ nữ: Triệu An An, cùng những người phụ nữ khác.
Hiện tại, Triệu An An đã ở bên cạnh hắn, hắn thề, đời này không bao giờ sẽ buông cô ra!
Bệnh của cô, hắn nhất định có thể tìm được phương án trị liệu hoàn mỹ nhất, hắn là bác sĩ đứng đầu thế giới, kiến thức sâu xa, trời cho hắn tài năng, hắn đọc đủ loại sách y, hắn am hiểu nhất cách chữa trị những chứng bệnh nan y!
Hắn sẽ không sửa bóng đèn, không thể phá giải những mật mã phức tạp, trừ bỏ tiếng Anh cùng tiếng mẹ đẻ, hắn sẽ không biết loại ngôn ngữ thứ ba.
Nhưng hắn lại là bác sĩ có năng lực cải tử hồi sinh!
Mộc Thanh vô cùng may mắn, may mắn chính mình là bác sĩ, nếu hắn không phải, Triệu An An có lẽ sớm đã không còn!
Tế bào ung thư khuếch tán vô cùng nhanh chóng, nếu hắn phát hiện chậm một chút, tình huống may mắn nhất của Triệu An An cũng phải cắt bỏ tử cung, nếu không may cô sẽ chỉ còn sống được một năm nữa thôi.
Mà hiện tại, tính từ lúc phát hiện tế bào ung thư trong người cô đã qua mười năm!
Tuy rằng trong lúc đó cô từng bị tái phát một lần, nhưng thành quả y học của nhân loại đã cứu mạng cô, để cô khỏe mạnh đứng ở trước mặt hắn.
Cô đã sống qua mười năm này, vì cái gì không thể sống thêm mười năm, hai mươi năm, thậm chí là năm mươi năm.
Mười năm qua, Mộc Thanh hao phí rất nhiều tinh lực, đầu tư rất nhiều tiền tài để nghiên cứu u tế bào, bệnh viện Mộc thị dưới sự dẫn dắt của hắn, thành lập khoa chuyên môn nghiên cứu u tế bào, không kể ngày đêm giải đáp đề bài nan giải của thế giới, hắn mỗi năm đều sẽ đi theo Mộc Vấn Sinh tham gia hội thảo nghiên cứu u tế bào, lấy khả năng hơn người cùng nỗ lực, dần dần hướng tới mục tiêu của hắn.
Trung tâm khống chế bệnh ung thư cấp tính ở Đức, trước sau hai lần sử dụng phương pháp trị bệnh bằng hoá chất kết hợp với dùng thuốc, giết chết tế bào ung thư trong cơ thể Triệu An An, làm cô khôi phục khỏe mạnh, kéo dài cuộc sống của cô.
Nước Đức có thể làm được, Mộc Thanh tin tưởng, hắn cũng có thể làm được!
Mẹ cùng bà nội của Triệu An An đều hy vọng cô gả cho hắn, không cầu mong gì chỉ vì hắn là bác sĩ đứng đầu cả nước, có thể trước tiên bảo vệ tính mạng của Triệu An An.
Đây là trách nhiệm của Mộc Thanh, cũng là vinh hạnh của hắn.
Hắn hy vọng, cô gái hắn yêu có thể bên hắn đến già, hắn có thể cho cô một đời khỏe mạnh, hạnh phúc.
Mộc Thanh nỗi lòng dâng trào, Triệu An An lại không tim không phổi quơ chân múa tay, bưng món ăn chạy nhanh như chớp đến phòng khách, vui vẻ một hai muốn Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần nếm thử tay nghề của cô.
“A Ngưng, cậu mau mau ăn thử đây là món tớ làm!”
Thượng Quan Ngưng không thể tưởng tượng nhìn món ăn thịt xào cà tím thơm ngon trong tay Triệu An An —— cô cho rằng đây là cả quả cà, giật mình nói: “An An, này thật là cậu làm? Thoạt nhìn rất tốt, cậu muốn làm đầu bếp sao?”
Cô nói, vươn ngón tay bốc một miếng cà tím để vào trong miệng, sau đó trừng lớn đôi mắt tán thưởng: “Ăn ngon! Hương vị rất tốt!”
Triệu An An cười híp mắt, hai hàm răng chỉnh tề đều lộ ra ngoài: “Ha ha, thế nào, tớ rất lợi hại đi! Đầu gỗ chỉ ở bên cạnh hơi chút chỉ điểm, tớ đã có thể nấu tốt như vậy, ngày khác tớ có thể mở nhà hàng rồi!”
Thượng Quan Ngưng cũng cười: “Được, cậu có thể tự mình cầm muôi, khách khẳng định rất đông, nhưng mà hy vọng trình độ của cậu có thể giống hôm nay vượt xa người thường.
”
Thượng Quan Ngưng không ngốc, trình độ của Triệu An An như nào cô rất rõ ràng, cô ấy đường cùng muối còn không phân biệt được, để cô ấy xào rau sẽ xảy ra tai nạn.
Cô hiện tại đã biết, món này khẳng định không phải Triệu An An làm, cô ấy hẳn chỉ làm một chút, nhưng quay đầu liền đem thành quả lao động của Mộc Thanh chiếm làm của riêng.
Triệu An An vui vẻ quá mức, hoàn toàn không nghe được ý tứ trong lời nói của Thượng Quan Ngưng, cô bưng đĩa đến trước mặt Cảnh Dật Thần: “Anh họ, anh nếm thử món em làm đi, ăn rất ngon!”
Cảnh Dật Thần mí mắt đều không nâng lên, nhàn nhạt nói: “Anh kén ăn, loại đồ ăn này căn bản không thể nuốt xuống, em vẫn nên bưng đĩa đi về phòng bếp thôi.
”
Triệu An An dẩu miệng, thừa dịp hắn không chú ý, hung hăng liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói thầm: “Tật xấu thật nhiều, tính tình đại thiếu gia lại tái phát, trước kia bị dượng bức ép côn trùng hay rau cỏ gì đều không được lựa chọn! Hừ, đói chết anh đi!”
Cảnh Dật Thần thính tai, ngẩng đầu một ánh mắt nhìn qua, bên trong chứa đầy sát khí dọa Triệu An An sợ tới mức lập tức bưng đĩa lấy tốc độ trăm mét hướng trong phòng bếp chạy đi.
Trong phòng bếp, cảnh tượng náo nhiệt, thoạt nhìn khiến cho người khác cảm thấy tâm trạng thoải mái.
Thượng Quan Ngưng cách cửa kính, nhìn mấy người đang bận rộn trong phòng bếp, không có lôi kéo Cảnh Dật Thần đi vào.
Cô vốn dĩ nghĩ, không thể chỉ để Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh bận rộn, Cảnh Dật Thần cũng nên làm một đĩa đồ ăn mới được.
Hiện tại nhìn hình ảnh bọn họ ấm áp ở chung, cô cảm thấy, vẫn nên để chồng mình mệt mỏi từ sáng sớm được nghỉ ngơi ngồi chờ đồ ăn thôi!
Thượng Quan Ngưng không biết, kể cả cô nói Cảnh Dật Thần đi nấu cơm, Trịnh Kinh cùng Mộc Thanh cũng nhất định sẽ cự tuyệt!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...