Khóe môi Cảnh Dật Thần lộ ra ý cười: “Không có gì, chỉ cần em là đủ.
Có điều, hôm đó anh cũng quên ăn sinh nhật.”
Trên thực tế, đã liên tục rất nhiều năm Cảnh Dật Thần không có ăn sinh nhật, anh không quan tâm đến những điều này, bởi vì Cảnh Trung Tu cũng không quan tâm đến những điều này, trước nay ông đều không cùng ăn sinh nhật với con trai, cũng sẽ không bởi vì hôm đó là sinh nhật con trai mà có thể lơ là huấn luyện.
Vô số lần sinh nhật của Cảnh Dật Thần đều trải qua trong những đợt huấn luyện, ngược lại Cảnh Dật Nhiên vì không cần huấn luyện, mỗi năm đều sẽ được Mạc Lan nghiêm túc tổ chức sinh nhật cho cậu ta, cho nên ở Cảnh gia, người ngoài nhìn vào, Cảnh Dật Nhiên mới chân chính là thiếu gia.
Thượng Quan Ngưng im lặng nghe anh thản nhiên nói quên đi sinh nhật của chính mình, trái tim bỗng nhiên cảm thấy đau xót cho người đàn ông vô cùng mạnh mẽ này.
Làm gì có người nào quên đi sinh nhật của mình cơ chứ, tất cả mọi người đều sẽ xem sinh nhật là một ngày rất quan trọng, sẽ tổ chức yến tiệc, mời rất nhiều người thân, bạn bè cùng nhau tụ tập, đến một người có cả mẹ kế như cô, cũng sẽ ăn sinh nhật.
Bàn tay nhỏ bé của cô cầm lấy bàn tay to lớn của Cảnh Dật Thần, nhẹ giọng hỏi anh: “Có phải anh không bao giờ tổ chức sinh nhật? Cha cũng không tổ chức cho anh sao?”
Cảnh Dật Thần không có thói quen tổ chức sinh nhật, cũng không thấy có gì không ổn, nhưng Thượng Quan Ngưng đau lòng anh, tự nhiên anh lại có một cảm giác thỏa mãn nhè nhẹ.
“Ừm, trước kia không có tổ chức sinh nhật, cha cho rằng tổ chức sinh nhật là một việc làm vô nghĩa tốn thời gian, cả bản thân ông cũng không bao giờ tổ chức sinh nhật.
Có điều, sau này em muốn giúp anh tổ chức sinh nhật cũng tốt thôi, đây là bổn phận của người vợ, là phúc lợi của chồng, ừm, anh rất lấy lòng chờ mong.”
Thượng Quan Ngưng mỉm cười đồng ý: “Được, sau này mỗi năm em sẽ đều tổ chức sinh nhật cho anh, chúng ta cùng nhau trải qua.
Nhưng hiện tại, lễ đại thọ của bà ngoại làm sao bây giờ?”
“Không cần lo lắng, anh đã cho A Hổ chuẩn bị tốt, chúng ta đã có thể đi.”
Hai người nói xong, rất nhanh chóng về đến nhà, thay áo quần, Cảnh Dật Thần vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần Tây đen, trong khi đó Thượng Quan Ngưng lại mặc một chiếc váy đỏ rực.
Cảnh Dật Thần nhìn chiếc váy trên người cô, ánh mắt không khỏi sâu xa: “Sao em lại mặc bộ này?”
Thượng Quan Ngưng không phải là kiểu người yêu thích những màu sắc sặc sỡ, chiếc váy này từ khi mua về đến giờ vẫn luôn nằm yên trong tủ quần áo, chưa hề mặc qua một lần.
Thượng Quan Ngưng đứng trước gương nhấc gấu váy xoay vòng tròn, cười nói: “Hôm nay là đại thọ bà ngoại cơ mà! Lão nhân gia là người yêu thích náo nhiệt, bà lại tổ chức sinh nhật, hôm nay là ngày lành, tất nhiên nên mặc màu đỏ, chắc chắn bà ngoại sẽ thích em!”
Hóa ra là vì muốn trưởng bối của anh yêu thích, mới cố ý chọn chiếc váy này.
Cảnh Dật Thần cười lắc đầu một cái: “Không cần quan tâm đến người khác, chỉ cần anh thích em là được, những người khác có thích hay không không quan trọng, cùng em sống cả đời là anh, những người khác, em chỉ cần tạm thời ứng phó là được.”
Có lẽ vì nguyên nhân từ nhỏ đã mất mẹ, hoặc cũng có lẽ từ nhỏ đã không cảm nhận được nhiều tình yêu thương, cho nên quan niệm về tình thân của Cảnh Dật Thần thật ra vô cùng hững hờ, cho đến bây giờ nhiều nhất anh cũng chỉ thân thiết với Cảnh Trung Tu một chút mà thôi, còn về phía bà nội Mạc Lan, ông nội Cảnh Thiên Viễn vẫn thờ ơ trước sau như một.
Những người khác nữa, thì chả cần phải nói.
Anh có thể đi đến chúc mừng sinh nhật của bà ngoại mình, đã là giới hạn – thậm chí đến sinh nhật của chính mình anh cũng quên, nhưng vẫn không quên sinh nhật của lão gia nhân.
Hai người thay xong quần áo, đợi Mộc Thanh và Triệu An An tới, mới mang theo quà mừng đi xuống tầng, một nhóm bốn người lái xe đi đến Triệu gia.Mặc dù Thượng Quan Ngưng biết Cảnh gia xa hoa sang trọng, nhưng sau khi đi đến nhà Triệu gia, cũng bị ấn tượng bởi sự hùng vĩ của Triệu gia.
Nhưng lại khác xa với vẻ sang trọng của Cảnh gia, Triệu gia là kiêu căng, hào phóng muốn nói với thế nhân: Tiền ta rất là trâu!
Vào biệt thự, chiếc xe còn phải đi một đoạn dài trong vườn hoa, mới đến cửa.
Dọc đường đi đều bố trí vệ sĩ thống nhất một loại đồng phục đứng dọc hai bên đường khom lưng chào đón bọn họ, khí thế mười phần, tựa như phơi bày toàn bộ vẻ hào môn bên trong ra ngoài!
Thật không trách lúc trước sau khi cô quen Triệu An An, cô ấy không tự nhắc đến những chuyện trong nhà – bởi vì nhà cô ấy thật sự có rất nhiều tiền, chỉ sợ người bình thường biết được sẽ không có cách giữ được một tâm lí bình thường.
Vườn hoa của biệt thự Triệu gia nằm ở khu vực phồn hoa nhất thành phố A, là nơi tấc đất tấc vàng, diện tích đạt hơn ngàn mẫu, thật xứng với tên gọi hào môn thế gia thành phố A.
Tuy nhiên, đến thế hệ của Triệu Chiêu và Triệu Tình, người tài cũng đã cạn kiệt, không nói đến vấn đề không có cả một người đàn ông, năm hai mươi tuổi Triệu Tình đã qua đời, mà hôn nhân của Triệu Chiêu cũng chẳng được bền vững, chỉ sinh được một mình Triệu An An rồi sau đó, cũng không có dự định tái hôn, một lòng muốn kinh doanh công ty gia đình.
Sức khỏe Triệu An An vốn không được lạc quan, Triệu Chiêu cũng chưa từng có ý nghĩ ràng buộc cô, tiền trong nhà tiêu còn không hết, bà căn bản không cần phải ép buộc đứa con gái không biết khi nào sinh mệnh sẽ xấu đi mà kiếm tiền, tương lai bà sẽ để lại tất cả tài sản cho con gái, cô muốn tiêu như thế nào thì tiêu như vậy, nếu Mộc Thanh đồng ý cưới con gái, tất cả tài sản của Triệu gia đều sẽ cho con gái làm của hồi môn.
Mà công ty đá quý Triệu thị, Triệu Chiêu đã sớm có dự định giao cho Cảnh Dật Thần, bởi vì trong công ty còn có một nửa là của Triệu Tình, bà chắc chắn sẽ để lại phần này cho Cảnh Dật Thần.
Phần còn lại của Triệu Chiêu, bà cũng muốn đưa cho Cảnh Dật Thần, nếu như sau này bà không còn nữa, cháu ngoại trai cũng có thể thay bà chăm sóc Triệu An An, nhỡ đâu Mộc Thanh xảy ra vấn đề hoặc là Mộc Thanh thay lòng đổi dạ.
Triệu An An cũng còn đường lui – bà không thể hoàn toàn tin tưởng vào Mộc Thanh, nhưng lại hoàn toàn tin tưởng vào con trai của chị gái mình, chỉ cần anh có một hạt cơm để ăn, cũng sẽ không để đứa em họ của mình Triệu An An bị đói.
Tất nhiên, đây đều là những suy nghĩ của Triệu Chiêu, bà cảm thấy, chỉ cần Mộc Thanh chấp nhận con gái bà thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ, nề nếp của Mộc gia rất tốt, vẫn chưa từng xuất hiện chuyện bội tình bạc nghĩa, tuy rằng cha mẹ Mộc Thanh không có tiếng tăm quá lớn, nhưng tình nghĩa hai vợ chồng rất sâu đậm, cũng giáo dục con trai rất tốt.
Từ sớm Triệu Chiêu đã chờ ở cửa, trông mòn con mắt.
Bà đã sớm nhận được điện thoại của Mộc Thanh, nói là sẽ đến mừng đại thọ của lão thái thái.
Vừa thấy bóng dáng hai chiếc xe, Triệu Chiêu liền cao hứng chạy hai ba bước xuống bậc thang lát đá cẩm thạch, chào đón bon họ.
Hai chiếc xe hơi sang trọng dừng lại, hai đôi trai tài gái sắc từ bên trong đi xuống.
Một đôi chính là cháu ngoại trai cao lớn đĩnh bạt và vợ anh có gương mặt xuất sắc, tính tình dịu dàng, một đôi chính là con gái bà tính tình hoạt bát rộng rãi cùng cậu con rể tương lai khôi ngô tuấn tú.
Bốn người bọn họ thật sự là vô cùng đẹp mắt!
“Dì nhỏ!”
“Chào dì nhỏ!”
“Chào dì Triệu!”
“Mẹ, con đã về!”
Tất cả bốn người bọn họ đều cười chào hỏi bà, Triệu Chiêu vui đến không khép được miệng, nhìn cả bốn người không ngừng gật đầu: “Ừ! Chào mấy đứa, hoan nghênh đến Triệu gia làm khách!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...