Gần đây Tần Vọng Thiên cảm nhận rất sâu sắc như thế nào là Giang lang tài tẫn, cũng không phải gì khác, mà chính là chuyện tìm thức ăn lạ cho Mộc Lăng, hắn thật sự là không có cách. Trong thời gian tới nay, để buổi tối thuận lợi ăn được Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên hao hết tâm tư nghĩ ra trăm nghìn loại thức ăn, mời danh trù các nơi đến làm thức ăn cho Mộc Lăng, thế nhưng… trù tử dù lợi hại mấy cũng không chịu nổi sức ăn của Mộc Lăng, cả đám danh trù đều cuốn gói ra đi.
Mắt thấy vài ngày đã không có thức ăn mới, Mộc Lăng đã sắp chịu không được nữa, muốn chạy ra ngoài kiếm đồ ăn, thế nhưng bị Tần Vọng Thiên đè lại. Nói đùa sao, Mộc Lăng thích ăn cái gì đương nhiên Tần Vọng Thiên sẽ tìm người đến làm ra, hắn khả ái như vậy lại tham ăn như vậy, vạn nhất bị ai đó dùng mỹ thực dụ dỗ chạy mất, vậy Tần Vọng Thiên hắn biết chui vào đâu khóc chứ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Vọng Thiên nghĩ biện pháp an toàn nhất là tìm một trù tử khác về đây.
Nhạc Tại Vân giúp Tần Vọng Thiên nghĩ ra một ý: “Ta nghe nói trên giang hồ có một thiên hạ đệ nhất trù, trước kia là ngự trù trong Hoàng cung, sau lại vì đắc tội với người khác mà chạy ra, nghe nói hắn biết hơn một nghìn loại thức ăn thế nhân không ai biết…”
Nói còn chưa dứt lời, mọi người đã nghe được tiếng Mộc Lăng nuốt nước bọt.
Tần Vọng Thiên nghĩ nghĩ một lát, sau đó phái Giáp Ất Bính Đinh ra ngoài tìm, qua khoảng ba bốn ngày, thực sự có thư gửi về, tìm được rồi!
Mọi người mừng phát cuồng, thế nhưng khi Giáp Ất Bính Đinh mang người về, vừa nhìn, mọi người lại có chút buồn bực… Thiên hạ đệ nhất trù tử, đã từng là ngự trù, sao tuổi vẫn còn trẻ như vậy a?
Tần Vọng Thiên càng khó chịu, vị trù tử này có vẻ chỉ khoảng hơn hai mươi, tuổi trẻ tướng mạo cũng không tồi, một đôi mắt hoa đào, bộ dáng có vẻ rất hời hợt bỡn cợt. Vào Tu La Bảo, cũng không xem ai ra gì, một mình tự ngồi dựa trên ghế đá uống rượu, hé mắt lên nhìn một chút, lười biếng nói: “Ngươi là Tần Vọng Thiên a? Ân… Tìm ta đến làm trù tử thì được, nhưng có điều ruồi nhặng theo sau ta nhiều lắm, cho nên các ngươi phải phụ trách giải quyết.”
Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày: “Ruồi nhặng?”
Giáp Ất Bính Đinh mò đến gần nói khẽ với Tần Vọng Thiên: “Tiểu tử này là một sắc phôi, lúc đến làm cơm cho các vương công đại thần, câu dẫn lão bà tiểu thiếp nhà người ta, cho nên rất nhiều người truy sát hắn.”
Tần Vọng Thiên nghe xong thoáng yên tâm một chút, cũng may là hắn thích mỹ nữ.
Chuyển mắt một cái, đã thấy Mộc Lăng đứng một bên nhăn mũi nhăn mặt quan sát thiên hạ đệ nhất trù, hỏi: “Ngươi tên gì a?”
Người nọ mỉm cười: “Không dám, tại hạ Mục Phương.”
Mộc Lăng hoài nghi nheo mắt lại nhìn hắn: “Tuổi còn trẻ như thế a?”
Mục Phương nhướng mày, ngáp một cái: “Không phải ngươi cũng trẻ tuổi như thế đã là thiên hạ đệ nhất thần y rồi sao?”
“Cũng đúng.” Mộc Lăng nghĩ một lát, hỏi Giáp Ất Bính Đinh: “Mời mất bao nhiêu bạc?”
Giáp Ất Bính Đinh nhìn Tần Vọng Thiên, nói: “Một… Một nghìn lượng mỗi tháng.”
“Cái… Gì?!” Mộc Lăng vừa nghe lập tức nổi nóng, giậm chân hỏi: “Một nghìn lượng bạc?”
Giáp Ất Bính Đinh khoát khoát tay, nói: “Hoàng… Hoàng kim!”
“A…” Mộc Lăng hít sâu một hơi, nhấc chân hung hăng đá vào mấy cái mông tròn của Giáp Ất Bính Đinh: “Đám phá gia các ngươi muốn chết, một nghìn lượng vàng mời một trù tử chưa đến ba mươi tuổi, ta đánh chết các ngươi!” Nói xong, cầm chổi bắt đầu đuổi theo Giáp Ất Bính Đinh đánh.
“Ai chờ một chút…” Tần Vọng Thiên vội vàng ôm Mộc Lăng, nói: “Đừng nóng vội, nếu hắn thực sự là thiên hạ đệ nhất trù, vậy một nghìn lượng thì một nghìn lượng không sao.”
Mộc Lăng quay đầu lại trừng mắt: “Lãng phí! Hơn nữa, làm sao ngươi biết hắn là thật a?!”
“Theo ta thấy hay là thế này đi, các ngươi chọn vài món thức ăn, ta làm cho các ngươi nếm thử, ngon, thì lưu ta lại, ăn không ngon, ta cút đi, thế nào?” Mục Phương nháy mắt với Mộc Lăng mấy cái: “Bảo đảm là ngon nhất cả đời ngươi.”
Mộc Lăng nhướng mày một cái, nhìn Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên gật đầu với hắn —– vậy rất được a.
Tròng mắt Mộc Lăng đảo đảo, nói: “Được rồi, ta muốn ngươi làm ba món ăn một món canh, còn có hai loại điểm tâm.”
Mục Phương tiếp tục uống rượu, gật đầu: “Nói nghe thử một chút.”
“Ba món ăn, lần lượt là cà chua xào trứng, thịt kho, cá chua ngọt, canh là bí đao nhồi thịt, điểm tâm là tiểu lung bao và hoa quế cao.” Nói xong, nhướng mày một cái: “Ngươi phải làm ra hương vị cả đời này ta chưa được ăn.”
Mộc Lăng nói xong, liền thấy Mục Phương ngửa mặt cười phá lên, nói: “Thú vị thú vị! Thực sự là rất hiểu biết.”
Tần Vọng Thiên cũng lắc đầu, thứ Mộc Lăng nói là những món rất bình thường, thế nhưng thông thường những món bình thường nhất lại chính là những món khó làm nhất, nếu là những món dùng nguyên liệu sơn trân hải vị bào ngư vi cá, tùy tiện nấu thế nào cũng không dở được, nhưng những thứ vô cùng đơn giản này, lại khó khăn nhất.
Mục Phượng nút bình rượu lại, nói với Giáp Ất Bính Đin: “Ta viết cho các ngươi một danh sách, các ngươi đi mua nguyên liệu cho ta, đều phải là những nguyên liệu tốt nhất!”
Giáp Ất Bính Đinh gật đầu, sau đó, chỉ thấy Mục Phương vung bút một cái, viết danh sách, sau đó nữa thì Giáp Ất Bính Đinh đi mua nguyên liệu.
Cuối cùng, mọi người đến trù phòng, Mục Phương nhìn quanh một chút, cười nói: “Trù phòng này cũng không kém ngự thiện phòng, ai thích ăn như vậy a?”
Mộc Lăng tà tà liếc mắt nhìn hắn: “Mỹ thực là cội nguồn của hạnh phúc! Ăn no ăn được, nhân sinh mới có ý nghĩa!”
“Ha ha ha…” Mục Phương gật đầu liên tục: “Có lý có lý!” Vừa nói, vừa nhìn chằm chằm Mộc Lăng một lúc, Tần Vọng Thiên nhìn nhãn thần hắn ngắm nghía Mộc Lăng bỗng dưng cảm thấy sao có vẻ không được bình thường.
Rất nhanh, Giáp Ất Bính Đinh đã mua được nguyên liệu về đến, Mục Phương cuộn tay áo lên, Mộc Lăng nhìn thấy chút chuyện thú vị, tay của Mục Phương rất đẹp nha, ngón tay thẳng dài linh hoạt, bàn tay trắng nõn. Mục Phương chọn ra một ít nguyên liệu nấu ăn, sau đó đưa tay nhóm bếp lửa, ném lên bàn ba cái thớt gỗ, sau đó lại ném nguyên liệu lên thớt, sau đó, rửa, cắt, nấu… Cùng làm một lúc, mọi người chỉ kịp nhìn thấy dao kéo xoạt ngang ngân quang loang loáng. Cuối cùng, nồi nóng, Mục Phương cầm muôi vung một cái, cho dầu vào bắt đầu xào rau.
Hắn dùng một lúc ba cái nồi, khi hắn quét dầu lên cái nồi đầu tiên, Mộc Lăng đã biết đây tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ! Rất nhanh, toàn bộ trù phòng tràn ngập hương khí, mọi người đến tận bây giờ cũng không nghĩ đến mấy món đơn giản như cà chua xào trứng, thịt kho, cá chua ngọt lại lại thơm như vậy. Qua khoảng một nén nhang, canh bí đao dồn thịt và hoa quế cao cũng được làm xong, Mục Phương bưng thức ăn đặt lên bàn, còn giúp mọi người xới mấy chén cơm, bỏ tay áo xuống rửa tay, nói: “Ăn đi!”
Kỳ thật không cần hắn nói, nước bọt của Mộc Lăng đã sắp chảy ra rồi , đi đến cạnh bàn cầm đũa lên, bắt đầu từ cà chua xào trứng. Giáp cầm một chiếc đũa châm vào thịt trứng vàng óng phủ hành thơm lừng, chấm nước cà chua bỏ vào miệng.
“Ân…” Thức ăn vừa vào miệng, Mộc Lăng đã nhắm mắt lại ngâm nga nửa ngày, mở mắt : “Ăn ngon nha! Ngon muốn chết!”
“Ha hả…” Mục Phương nhìn dáng vẻ Mộc Lăng cảm thấy rất là đáng yêu, cười ha hả lấy ra một cái hồ lô rượu, ngồi lên đống củi bên cạnh nhìn Mộc Lăng chóp chép.
Sau đó, Mộc Lăng lại gắp một phần thịt kho bỏ vào miệng… Ăn một hơi, miệng đầy dầu mỡ, thịt kho này quả thật tuyệt phẩm, ngoài giòn trong mềm, độ lớn vừa phải, vừa mềm vừa thơm, béo mà không ngán… “Ân ân!” Mộc Lăng liên tục gật đầu a gật đầu: “Ăn ngon chết mất ăn ngon chết mất!”
Tần Vọng Thiên và Giáp Ất Bính Đinh cũng đều đưa đũa gắp một phần bỏ vào miệng mình, trong nháy mắt, liền cảm thấy đầu kêu ong ong, chỉ nghĩ đến được hai chữ duy nhất ——- thật ngon!
Mộc Lăng gắp cá trong món cá chua ngọt, thơm mềm ngon miệng, chua chua ngọt ngọt vị vừa phải, Mộc Lăng thích đến nỗi úp sấp trên bàn cọ tới cọ lui: “Sắp chết, ăn ngon ăn ngon!”
Sau đó, ăn canh, tuy rằng chỉ là món canh bí đao dồn thịt đơn giản nhất, thế nhưng thịt dồn mềm nhuyễn, bí đao vừa vào miệng liền tan, hương vị tất cả đều tan hòa vào nước canh, mùi vị thanh thuần, ngon quá ngon quá. Tiểu lung bao là quán thang bao đúng tiêu chuẩn, vừa cắn một cái, nhân bánh đầy miệng, hương thịt bốn phía, còn có hoa quế cao, ăn vào thật sự giống như hoa nở đầy cành, ngọt mà không ngán, mùi hương thơm ngọt thấm vào lòng người.
Mộc Lăng bưng bát ăn cơm, chỉ với mấy món ăn đó đã ăn hết hai chén cơm, ăn no rồi, Mộc Lăng chạy đến cầm tay Mục Phương lắc a lắc, miệng nói toàn là: “Đại sư a, ngươi phải ở lại a, một ngày mọt nghìn lượng ta cũng chịu! Ngươi ở lại đi!”
Giáp Ất Bính Đinh cũng đều ôm chân Mục Phương cọ a cọ: “Đại sư a! Nửa đời sau của chúng ta phải dựa vào ngươi rồi, ngươi nhất định phải ở lại a!”
Tần Vọng Thiên hiển nhiên cũng cảm thấy thức ăn ngon, chỉ là… Nhìn cảnh Mục Phương cười ha hả với Mộc Lăng, trong ngực lại cảm thấy hoảng hốt.
Sau đó, những ngày tháng hạnh phúc của Mộc đến rồi, Mục Phương này thật sự biết chiều lòng người nha, cũng thật không biết hắn làm sao nghĩ ra được nhiều chủ ý như vậy, một ngày bốn bữa cơm bốn bữa điểm tâm[một ngày bé cưng ăn bốn bữa chính bốn bữa ăn dặm], cho Mộc Lăng ăn tới mức lăn tới lăn lui trên giường luôn.
Hơn nữa, Mục Phương còn thích nghiên cứu món ăn mới, ngày nào cũng sẽ thử nghiệm vài món mới ở trù phòng. Từ sau khí Mộc Lăng phát hiện ra thói quen này, liền ngâm mình cả ngày ở trù phòng, Mục Phương trực tiếp nắm Mộc Lăng ra thử thức ăn.
Tần Vọng Thiên thì lại bắt đầu khó chịu rồi, hiện tại thời gian ở cùng Mục Phương còn nhiều hơn thời gia ở cùng với hắn, hơn nữa hắn vẫn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn Mộc Lăng cực kì háo sắc.
Hôm nay, sáng sớm Mộc Lăng lại muốn đến trù phòng, bị Tần Vọng Thiên bắt lại: “Lại đi?”
Mộc Lăng nhăn mặt nhăn luôn mũi: “Không phải ngươi muốn đến tiền sơn sao? Ta đi trù phòng, nghe nói hôm nay có hoàng kim mật qua ăn, là dùng bí đao làm đó, có lợi hại không?” [ta cũng không hiểu dùng bí đao làm thành dưa hoàng kim thế nào nữa, hay 'hoàng kim mật qua' là món ăn, ta chỉ biết nó là dưa hoàng kim =.= ]
Tần Vọng Thiên có chút khó chịu: “Không phải chỉ là thức ăn thôi sao, có gì lợi hại chứ?”
Mộc Lăng khoát tay: “Như vậy lợi hại lắm đó!”
Tần Vọng Thiên nắm Mộc Lăng: “Hôm nay ngươi theo ta đi tiền sơn!”
Mộc Lăng nhỏ giọng lầm bầm: “Tiền sơn đâu có hoàng kim mật qua ăn.”
Tần Vọng Thiên trừng: “Ta còn không bằng hoàng kim mật qua a?”
Mộc Lăng mếu mếu mếu: “Ngươi thì đương nhiên ăn không ngon bằng mật qua rồi!”
“Thối đầu gỗ!” Tần Vọng Thiên đè Mộc Lăng lại, áp về trong chăn đòi làm.
“Ai nha!” Mộc Lăng náo loạn với hắn một trận, đột nhiên nhảy dựng lên: “Vọng Vọng, có nghe thấy mùi gì không?”
Tần Vọng Thiên nhíu mày: “Mùi gì a?”
“Là thịt quay nha!” Mộc Lăng khoát y phục nhảy lưng tưng xuống giường, chạy vội ra khỏi phòng, miệng la: “Thịt quay, ta tới đây!”
Tần Vọng Thiên vẫn còn đang hưng phấn bừng bừng, cúi đầu nhìn nó, nổi giận đến đập luôn cả bình hoa cạnh giường. Không có biện pháp, không thể làm gì hơn là mặc quần áo xuất môn, nghĩ nghĩ một chút, Tần Vọng Thiên lại quay đầu chạy về hậu sơn, lập tức nghe được mùi thịt quay xông tới… Rất là thơm.
Vòng qua sân, nghe được bên trong có người nói chuyện, Tần Vọng Thiên bám bên cửa căng tai nghe.
“Ngon?” Mục Phương vừa quay thịt, vừa hỏi Mộc Lăng bên cạnh.
“Ân!” Mộc Lăng cố sức gật đầu, trên tay cầm hơn mười xâu thịt nướng ăn ăn.
“Đúng rồi.” Mục Phương đột nhiên nói: “Có khả năng ta làm hết ngày mai sẽ không làm nữa.”
“A?” Mộc Lăng kinh hãi: “Không làm nữa là ý gì?”
Mục Phương nói: “Nga, ta có chút việc gấp phải đi xa.”
Tần Vọng Thiên núp ngoài cửa nghe được, gật đầu —— thật tốt quá!
“Đi bao lâu nha?” Mộc Lăng không muốn, hỏi, Tần Vọng Thiên nghe được khóe miệng giật liên tục, không hiểu sao cảm thấy có mùi chua dâng lên, hừ hừ.
“Không biết, hẳn là rất lâu, ít thì ba năm, nếu nhiều, có khả năng cả đời này cũng không về được.” Mục Phương chậm rãi nói, tưới gia vị lên mấy xâu thịt đưa cho Mộc Lăng.
“Ân… Ngươi đi còn ta làm sao bây giờ a?” Mộc Lăng bực bội: “Lão tử bị ngươi nuôi quen tay rồi, sau này ai làm cơm cho ta ăn.”
Mục Phương cười: “Mấy ngày nay khi ta làm thức ăn, Tần Vọng Thiên luôn đứng xem, có lẽ cũng đã học được không ít, có lẽ đủ nuôi no nhà ngươi.”
Mộc Lăng nhỏ giọng nói thầm: “Vọng Vọng bề bộn công việc…”
“Dù bận hơn nữa hắn cũng sẽ làm cho ngươi ăn.” Mục Phương cười ha hả: “Nếu không thì ngươi theo ta đi, dọc đường đi ta làm cho ngươi ăn.”
“Ta thấy được đấy.” Mộc Lăng cười ha hả.
Bên trong nói rất là vui vẻ, bên ngoài Tần Vọng Thiên choáng váng… Mộc Mộc muốn đi theo, Mộc Mộc vì thức ăn mà vứt bỏ hắn, muốn đi theo nam nhân khác!
Càng nghĩ càng giận, Tần Vọng Thiên thật muốn chạy ào vào làm thịt tiểu tử Mục Phương, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, làm thịt một Mục Phương thì có ích lợi gì, trong thiên hạ có biết bao nhiêu trù tử, người làm thức ăn ngon hơn hắn không thiếu, sớm muộn gì Mộc Lăng cũng sẽ bị bắt cóc… Nghĩ tới đây, Tần Vọng Thiên xoay người đi, sau đó… thất hồn lạc phách rồi. [tội cháu nó~]
Mộc Lăng từ trù phòng về cảm thấy rất không vui, nghĩ đến chuyện Mục Phương phải đi lại thấy rất thương tiếc, vào phòng, liền thấy Tần Vọng Thiên ngồi đờ đẫn một mình bên bàn.
Mộc Lăng đi qua, cảm thấy Tần Vọng Thiên không được bình thường lắm, trước đây chỉ cần hắn vừa về, tiểu hài tử chết tiệt này đã lập tức nhào tới, hôm nay bị làm sao vậy?
“Vọng Vọng?” Mộc Lăng vươn một ngón tay chọc chọc má Tần Vọng Thiên.
Tần Vọng Thiên xoay mặt nhìn hắn một cái.
“Vọng Vọng, ta có chuyện muốn nói với ngươi!” Mộc Lăng nghiêm mặt nói.
Tần Vọng Thiên hít sâu một hơi, Mộc Lăng muốn ngả bài với hắn rồi? Không đợi Mộc Lăng mở miệng, Tần Vọng Thiên đã nhào qua ôm cổ hắn, nói: “Không cho đi!”
“Hả?” Mộc Lăng không hiểu gì hết.
“Không cho đi!” Tần Vọng Thiên ôm Mộc Lăng cọ tới cọ lui: “Ngươi có đi cũng phải mang ta cùng đi!”
Mộc Lăng nghi hoặc sờ sờ trán Tần Vọng Thiên, lại bắt mạch cho hắn, không bệnh nha.
“Mộc Mộc… Ta sẽ chăm chỉ học nấu cơm, ngươi không được đi cùng Mục Phương!” Tần Vọng Thiên hung dữ nói: “Nếu ngươi đi với hắn, ta sẽ làm thịt hắn!”
Mộc Lăng sửng sốt, không hiểu gì hết: “Ai nói ta sẽ đi với hắn a?”
“Rõ ràng chính miệng ngươi nói…” Tần Vọng Thiên nói rồi mới phát hiện mình lỡ miệng.
Mộc Lăng rất là khôn khéo nha, nheo mắt: “Tiểu hài tử chết tiệt, ngươi nghe trộm ta nói chuyện!”
“Ai bảo ngươi thay lòng đổi dạ!” Tần Vọng Thiên càng nghĩ càng phiền muộn, ôm Mộc Lăng không tha: “Không được phép thay lòng đổi dạ!”
Mộc Lăng bất đắc dĩ: “Lão tử làm sao có khả năng chỉ vì mấy món ăn mà thay lòng đổi dạ a? Ta và hắn chỉ nói đùa, con mẹ nó ngươi ăn dấm chua cái gì!”
“Trong lòng lão tử toàn là ngươi, ngươi muốn đi với người khác, làm sao có khả năng lão tử không ăn giấm?!” Tần Vọng Thiên trừng lại: “Khi nãy ngươi còn nói có chuyện muốn nói với ta!”
“Đúng vậy!” Mộc Lăng bất đắc dĩ nói: “Ta là muốn nói với ngươi, Mục Phương phải đi rồi, cho nên ngươi phải tìm trù tử khác, nếu không sau này sẽ không có người làm cơm.”
Tần Vọng Thiên cẩn thận nói: “Vậy… Ngươi thật sự không đi với hắn!”
Mộc Lăng hung hăng liếc mắt trừng, nhấc chân đá: “Tiểu hài tử chết tiệt, lão tử uổng công thương ngươi rồi!”
“Nhưng mà… Hắn là trù tử.” Tần Vọng Thiên xoa xoa chỗ bị Mộc Lăng đá đau.
“Nha nha phi!” Mộc Lăng đè Tần Vọng Thiên lại đánh: “Thiên hạ có bao nhiêu trù tử, hơn ngàn vạn, lão tử đều theo chạy sao? Trù tử muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, con mẹ nó ngươi mới chỉ có một!”
Mộc Lăng nói xong, Tần Vọng Thiên cũng choáng váng, nhìn chằm chằm Mộc Lăng một lúc lâu, Mộc Lăng đánh đầu hắn, hùng hùng hổ hổ: “Lão tử cũng là giận hồ đồ rồi, nói vớ nói vẩn, uống nước rửa miệng… Nha a!” Còn chưa dứt lời, đã bị Tần Vọng Thiên lao đến, bế ngang người lên giường!
“Mộc Mộc, ngươi vĩnh viễn sẽ không đi đúng không! Vừa nãy ý của ngươi là, ta là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, ngươi chỉ muốn sống cùng với ta, trù tử thật giỏi cũng không giành được ngươi, đúng không?” Tần Vọng Thiên mừng điên rồi, ôm Mộc Lăng cọ mãi không ngừng, giơ tay bắt đầu xé y phục: “Ta cũng thích ngươi nhất, ta chỉ muốn làm với ngươi!”
“Ngươi muốn chết sao, chỉ biết làm!” Mộc Lăng vung tay đẩy hắn.
“Ta chỉ biết có làm, ngươi chỉ biết có ăn thôi, như vậy không xứng sao!” Tần Vọng Thiên nhanh chân lẹ tay buông màn giường, bắt đầu gặm đầu gỗ.
Mộc Lăng bất đắc dĩ, bị gặm.
Sau đó, Tần Vọng Thiên thương lượng với Mục Phương một chút, Mục Phương để một quyển thực đơn của hắn lại, Tần Vọng Thiên học làm thức ăn cho Mộc Lăng, có lẽ vì sức mạnh tình yêu, Tần Vọng Thiên rất nhanh đã thăng cấp thành tiểu thần trù, Mộc Lăng vẫn như cũ mỗi ngày được nuôi ăn đến vui vẻ ra mặt…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...