Hảo Mộc Vọng Thiên

Mộc Lăng nằm trên giường yếu ớt thở dốc, Tần Vọng Thiên cúi xuống, hôn lên môi hắn, Mộc Lăng cảm giác có thứ gì đó chảy vào miệng, trơn trơn ướt ướt, còn có chút tanh… Chờ đến lúc hắn hiểu được là cái gì, thì đã nuốt vào bụng rồi.

“A!” Mộc Lăng quát to một tiếng, túm lấy Tần Vọng Thiên muốn liều mạng với hắn, lại thấy Tần Vọng Thiên ôm lấy hắn nghiêm túc nói: “Cái này so với máu còn quý hơn, dù sao thì hiện tại ngươi cũng rất yếu, vậy tự ăn mình bồi bổ đi, đừng lãng phí.”

Thấy Mộc Lăng mặt mũi trắng bệch, Tần Vọng Thiên lại nói: “Ngươi ăn thử một chút xem có tác dụng gì không, nếu hữu dụng, sau này ngày nào ta cũng giúp ngươi làm ra ăn, đúng rồi, cái đó ta cũng có, không biết của ta có dùng được gì không, ngươi có muốn không, nếu muốn thì lại nếm thử của ta…”

“Ta đánh chết ngươi!” Mộc Lăng xoay người ngồi lên người Tần Vọng Thiên, chụp lấy gối đầu liều mạng đập xuống, Tần Vọng Thiên không chống cự, hạnh phúc dạt dào để cho Mộc Lăng đánh, chỉ là hai tay nhẹ kéo thắt lưng hắn, ngốc a a nói: “Lăng, lúc ngươi phát hỏa cũng rất khả ái!”

Mộc Lăng cùng đường, đập đầu vào tường la hét: “Để ta chết đi, để ta chết đi, lưu manh chết tiệt, đồ lưu manh!”

Giáp và Ất vì muốn bảo vệ an toàn cho Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng mà canh ở cửa, nghe được động tĩnh bên trong, liếc mắt nhìn nhau: “Nguy rồi, đại ca đã cường bạo rồi, xem ra thật sự làm rồi a!”

“Đúng vậy”, Ất cũng nói: “Ta đi trù phòng bảo đầu bếp nấu canh áp huyết hay trư huyết gì đó cho đại phu, bồi bổ một chút!” Nói xong thì chạy.

Giáp phía sau nói vọng theo: “Đừng quên cho thêm Lộc Tiên này nọ!”

Thanh âm hai người nói không nhỏ, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên bên trong đều nghe rõ, Tần Vọng Thiên chớp mắt một cái hỏi Mộc Lăng: “Lộc Tiên hữu dụng sao?”

Mộc Lăng lao đến bóp cổ hắn: “Lưu manh chết tiệt, ngươi trả trong trắng lại cho ta, lão tử liều mạng với ngươi!”

Còn đang nháo cho trời long đất lở, đột nhiên nghe cách đó không xa truyền đến tiếng vang lớn, tựa hồ có người chạy ra khỏi phòng. Sau đó lại truyền đến tiếng đánh nhau.

“Chuyện gì vậy?” Tần Vọng Thiên mặc y phục, nhìn lên mái phòng: “Không đúng, sao thổi khói mê rồi lại không có động tĩnh gì? Ta còn tưởng sẽ có người nhảy xuống.”

Mộc Lăng bĩu môi, tâm nói động tĩnh ngươi nháo ra lớn như vậy, ai dám xuống a.

Lúc này, Giáp đẩy cửa đi vào, phía sau là Nhạc Tại Vân: “Tần đại ca, Mộc đại ca… Có người thổi khói mê, Phùng Ngộ Thủy đang đánh với hắn…” Nói còn chưa dứt lời, Nhạc Tại Vân bỗng ngây ngẩn cả người, chỉ thấy Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng đều đang nằm, quần áo xộc xệch, từ cổ đến tận vai Mộc Lăng đều là hôn ngân hồng hồng, Nhạc Tại Vân tuy rằng niên kỉ không lớn, nhưng cái gì cần biết thì đều biết.

“Là ai a? Thấy rõ không?” Mộc Lăng cũng không chú ý tới biểu tình kì dị của Nhạc Tại Vân, truy vấn.

“Ân…” Nhạc Tại Vân ngây ngô gật đầu, nói: “Có thấy… là lão bản nương của tửu lâu!” Nói xong, liền chạy như đào tẩu.


“Tiểu tử đó làm sao vậy?” Mộc Lăng không giải thích được nhìn Tần Vọng Thiên: “Ăn trúng thứ dơ bẩn gì rồi!”

Tần Vọng Thiên có chút bất đắc dĩ dùng y phục bao lấy nửa thân lộ ra bên ngoài của Mộc Lăng, Mộc Lăng sửng sốt, một lúc sau mới hiểu được, đỏ mặt túm chăn bao mình lại, nhỏ giọng mắng: “Lưu manh chết tiệt!”

Sau đó, tiếng đánh nhau từ trong phòng chạy ra đến ngoài sân, cuối cùng đánh thức hết mọi người trong tửu lâu,s kỳ thực cũng chỉ có mấy người bọn Mộc Lăng và người của Dược Vương Trang cùng Độc Vương Môn không có việc gì, còn lại đều mê man hết rồi.

Mọi người đi xuống lầu, chỉ thấy chưởng quỹ của khách điếm, gã tiểu tử dẫn ngựa, một người đầu bếp cùng một tiểu nhị, bốn người cùng đánh Phùng Ngộ Thủy.

Mộc Lăng cũng mặc y phục đi ra, hô một tiếng với Phùng Ngộ Thủy: “Thủy Thủy a, đừng đánh nữa.”

Phùng Ngộ Thủy lập tức xả chiêu nhảy khỏi vòng chiến, nhìn bốn người trong khách điếm. Lão bản nương đã mệt đến thở dốc, không khỏi tán thán: “Hảo công phu…”

“Sao các ngươi lại hạ mê dược?” Thiếu trang chủ Hạ Phàm Dược Vương Trang hỏi bốn người.

“Đừng hiểu lầm.” Lão bản nương khoát khoát tay, thở hổn hển nói: “Khách điếm này kỳ thực là của Bạch Đầu Sơn Trang, chúng ta cũng là nghe lệnh trang chủ, bởi vì trước đây đại phu lên núi gạt người rất nhiều, cho nên trang chủ mới dựng một trạm kiểm soát ở chỗ này. Nếu như trúng mê dược của ta, thì trói lại mang đi xa một chút, nếu không bị mê, thì trực tiếp theo mật đạo đưa lên Bạch Đầu Sơn Trang.”

“Mật đạo?” Mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Các vị, mời đến đây.” Lão bản nương dẫn mọi người đi đến một gian sài phòng[phòng chứa củi], đẩy một bó củi làm lộ ra cửa địa đạo, nói: “Từ đây có thể trực tiếp đi đến Bạch Đầu Sơn Trang, rất gần.”

Mọi người vào địa đạo, liền nhận ra địa đạo này một nửa là tự nhiên nửa là do người kiến tạo, bên trong có sẵn mã xa của bọn họ.

“Nếu như đi từ bên ngoài lên, mã xa căn bản không có cách lên núi, muốn tới được đỉnh núi… ít nhất phải vài ngày, còn dễ lạc đường.” Lão bản nương nói: “Nếu đi bằng đường này thì đến sáng là có thể đến nơi, các ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi, chúng ta đánh xe cho các ngươi, trang chủ đang chờ trên núi.”,

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều lên xe.

Một đường đi rất thuận lợi, Mộc Lăng bị lăn qua lăn lại giờ rất mệt mỏi, tựa vào người Tần Vọng Thiên mơ mơ màng màng ngủ đến hừng đông ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, chỉ thấy trời đã sáng rõ, vén màn xe lên nhìn một chút, thấy đã ra khỏi địa đạo, lên đến đỉnh núi. Bên ngoài là một sơn trang, mã xa dừng trước một trang viên rất lớn, trên đại môn trang viên treo một tấm biển, viết “Bạch Đầu Sơn Trang.”

“Đại ca, tới rồi.” Giáp nói với Tần Vọng Thiên.

Tần Vọng Thiên gật đầu, lôi kéo Mộc Lăng xuống xe.


Mọi người vừa xuống xe, đã thấy từ trong đại môn Bạch Đầu Sơn Trang có một người đi ra.

Mộc Lăng thấy có chút quen mắt, đưa tay dụi dụi một chút, nhìn kỹ, hít một hơi ——– đúng thật là người quen nha!

Mộc Lăng thấy ai rồi?

Người từ đại môn đi ra niên kỉ cũng không lớn, một thân bạch y, vóc người cao gầy, suất a… Nhìn xa cũng thấy khoan thai nhìn gần cũng thấy khoan thai, nói chung nhìn thế nào cũng thấy khoan thai.

Thấy Mộc Lăng há to miệng đứng trước mã xa tiến thoái lưỡng nan, Tần Vọng Thiên từ phía sau đi tới hỏi: “Lăng, làm sao vậy?”

Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, vẻ mặt khó chịu nói: “Tiếu Lạc Vũ.”

Người từ Bạch Đầu Sơn Trang đi ra, chính là Trại chủ Thất Tinh Thủy trại Tiếu Lạc Vũ.

Hắn đi tới trước đại môn, quét mắt một vòng nhìn mọi người, cuối cùng đường nhìn rơi xuống trên người Mộc Lăng, hai người nhìn nhau một hồi, Tiếu Lạc Vũ nhếch môi cười cười, điệu bộ giống như đang nói ——- chờ chính là ngươi! Cuối cùng cũng tự mình dâng đến cửa rồi.

Mộc Lăng nuốt nước bọt, hắn không thích nhất là giao tiếp với người như Tiếu Lạc Vũ, vừa nhìn đã biết ngay là hồ ly!

Ba sư huynh muội Độc Vương Môn đều có chút không hiểu, hỏi: “Trang chủ của Bạch Đầu Sơn Trang lại là Tiếu Lạc Vũ, vậy những người đã đến trước đây, hạ sơn rồi không hề nói qua?!”

Tiếu Lạc Vũ nghe bọn họ nói thì mỉm cười, thản nhiên nói: “Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì những người trước đây… không có ai sống sót hạ sơn.”

“A…” Tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh, mở to hai mắt nhìn hắn.

“Phàm là kẻ lên núi nhưng không trị hết bệnh, chỉ có hai lựa chọn, tự sát, hoặc bị ta giết chết. Tiếu Lạc Vũ nhún nhún vai: “Cho nên ta luôn cảnh cáo trước, kẻ nào sợ, có thể lập tức hạ sơn.”

Tiếu Lạc Vũ vừa nói xong, Mộc Lăng liền xoay người muốn bò lên mã xa, vừa bò vừa kéo Tần Vọng Thiên nói: “Vọng Vọng, chúng ta đi thôi, rất sợ đó…”

Mặt Tiếu Lạc Vũ đổi sắc, may mà Mộc Lăng bị Tần Vọng Thiên túm lại, hung hăng trừng —— Xạ Hương Vương!


Mộc Lăng bĩu môi, tâm nói, đáng ghét, khẳng định chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức, Tiếu Lạc Vũ là một con hồ ly nam.

Đợi qua một lát, Tiếu Lạc Vũ thấy nhân mã ba phía đều không có ý muốn đi, liền nói: “Đương nhiên, có qua cũng có lại, nếu các ngươi cứu được người, ta có thể đáp ứng một yêu cầu các ngươi nói ra, bất luận là gì, hiện tại có thể nói.” Nói xong, nhìn Tần Vọng Thiên: “Các ngươi muốn cái gì?”

Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn Mộc Lăng, nói: “Muốn Xạ Hương của Xạ Vương.”

Tiếu Lạc Vũ gật đầu: “Có thể.”

Lại nhìn Hạ Phàm.

Hạ Phàm chăm chăm nhìn Tiếu Lạc Vũ một lát, nói: “Trước đây ta đã nói với quản gia của ngươi rồi, điều kiện ngươi cũng biết rồi.”

Tiếu Lạc Vũ cũng gật đầu: “Có thể.”

“Còn các ngươi?” Sau cùng Tiếu Lạc Vũ nhìn người của Độc Vương Môn.

“Chúng ta muốn Thất Tinh thủy trại nghe lệnh Độc Vương Môn.” Hồng Cô cười nói.

Tiếu Lạc Vũ nhướng mày, gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Sau đó cũng không nói thêm lời vô ích, đưa tay: “Các vị, mời vào bên trong.” Nói xong quay người, dẫn mọi người vào trong sơn trang.

Mộc Lăng bộ dạng uể oải theo phía sau, Tần Vọng Thiên hỏi hắn: “Đây là Tiếu Lạc Vũ sao?”

“Ân…” Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, nhìn Tần Vọng Thiên: “Sao ngươi lại đáp ứng, lỡ như không cứu được người thì sao?”

Tần Vọng Thiên cười cười: “Vậy cũng chẳng có gì, tối đa ngươi bị người ta nói là lang băm, sau đó ta cùng hắn đánh một trận, đánh thắng thì đoạt Xạ Vương đi, dù sao ta cũng là mã tặc, đánh không thắng hai ta liền hợp táng bên cạnh Bạch Đầu thiên trì, cũng coi như cùng nhau đầu bạc đến già, cuối cùng cũng dứt được tâm sự, đúng không?!”

Mộc Lăng lườm, nghiến răng: “Ngươi cứ mơ đi, ai muốn hợp tán cùng mộ với ngươi.”

Tiếu Lạc Vũ đi phía trước đột nhiên quay đầy lại liếc mắt nhìn hai người, lộ ra một nụ cười đầy thâm ý. Mộc Lăng run lên, cảm thấy sau lưng lạnh toát, ngực thầm nghĩ, vẻ mặt tên này sao lại gian xảo như vậy?!

Nói Bạch Đầu Sơn Trang là một trang viên xa hoa, không bằng nói chỉ là một viện lạc bên ngoài là tường vây một vòng thật lỮ. Mọi người đi qua đại môn đưa mắt nhìn bốn phía, ngoại trừ vài gian phòng ở phía trước, bốn phía đều là đồng tuyết trắng xóa, nhánh cây ở cánh rừng cũng trĩu đầy tuyết.

Tiếu Lạc Vũ thật chậm rãi đi phía trước, Mộc Lăng đi theo phía sau, đột nhiên cảm thấy có chút kì quái, Tiếu Lạc Vũ này rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi? Đừng nhìn hình dáng hắn có vẻ còn trẻ tuổi, nhưng nhìn bóng lưng, không hiểu sao lại cảm giác được một tầng tang thương?

Rất nhanh, mọi người đến tiểu viện, bên trong trồng vài cành bạch mai, bốn gian phòng, tường trắng ngói đen, trên mái ngói đen phủ một tầng tuyết, bên mái hiên là băng phủ xuống, thoạt nhìn cảm thấy rất nao lòng.


Tiếu Lạc Vũ dừng lại bên cạnh một thạch bàn trong sân, nói với mọi người: “Mời ngồi.”

Mọi người tìm chỗ ngồi xuống, có một quản gia mang theo mấy hạ nhân lên dâng trà, Mộc Lăng lướt mắt nhìn, liền sửng sốt: “A!”

Quản gia ngẩng đầu nhìn Mộc Lăng, cũng có chút giật mình, người này chính là Văn Xương Minh đã thất tung từ khi Ngao Thịnh lên ngôi.

Tiểu tử này tuy rằng đã giết không ít người, thế nhưng hắn nhiều lần cứu mạng Tiểu Hoàng, cho nên Mộc Lăng cũng không có cảm giác chán ghét.

Văn Xương Minh dâng trà xong, hỏi Mộc Lăng: “Cái kia, Hoàng tiên sinh bọn họ hiện tại vẫn khỏe chứ?”

Mộc Lăng nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Bọn họ rất tốt.”

Văn Xương Minh cười cười, thu khay lui xuống.

Mộc Lăng vuốt cằm nhìn bóng lưng Văn Xương Minh đi xa, người này, lần đầu tiên hắn nhìn thấy, cảm giác là ——– tâm cao hơn trời, mệnh bạc hơn giấy…

Hôm nay có thể thanh thanh thản thản ở chỗ này làm một tiểu tử dâng trà, khiến Mộc Lăng có chút cảm khái. Văn Xương Minh này tuy xuất thân bần hàn, học không thành, trước hai mươi tuổi ăn nhờ ở đậu đại ca cũng không có gì lạ, thế nhưng sau đó lại trải quaóng to gió lớn: sát hại cả nhà đại ca cùng tẩu tử, đi theo Tề Diệc xuất chinh suýt bị giết, theo Thụy Vương làm xằng làm bậy sau đó lại đích tay giết Thụy Vương, sau cùng làm cận thần của Hoàng thượng, cứu mạng Tiểu Hoàng, giết Thái tử Thần Quý, sau đó lại tự tay mai táng cho hai nam nhân khó lường Tiên đế cùng Tề Diệc… Nháy mắt, tất cả cũng chỉ xảy ra trong vỏn vẹn ba năm.

Hôm nay mọi chuyện đã kết thúc, Tiểu Hoàng cùng Tư Đồ có thể có được kết thúc tốt đẹp, mà Văn Xương Minh cũng có thể nói là tẩy tẫn duyên hoa[rửa sạch phấn hoa, phủi sạch bụi trần =.=], nhưng chưa từng có người nào nghĩ hắn sẽ có một kết thúc tốt, có lẽ chính hắn cũng chưa từng mong có thể được chết già… Là Lão thiên có mắt, hay tạo hóa trêu ngươi?

Tần Vọng Thiên rất ít khi thấy Mộc Lăng lộ ra loại vẻ mặt này, nhàn nhạt một chút thương cảm, liền nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn, thấp giọng hỏi: “Có lạnh không?”

Mộc Lăng đột nhiên sửng sốt, quay đầu lại, chỉ thấy Tần Vọng Thiên đang mỉm cười nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới trước đây mình đã từng hỏi Tiểu Hoàng, vì sao hắn lại coi trọng Tư Đồ như vậy? Nhìn thế nào cũng thấy hắn là bị Tư Đồ bức.

Tiểu Hoàng quay lại nói với hắn, đều không phải, nếu so sánh, hắn từ rất sớm đã thích Tư Đồ.

Mộc Lăng lúc đó há to miệng hỏi Tiểu Hoàng vì sao, Tiểu Hoàng chỉ cười trả lời: “Bởi vì một ngày trời mưa, lúc Tư Đồ còn chưa phát giác ra hắn bị lạnh, đã hỏi trước ta có lạnh không.”

Nghe Tiểu Hoàng nói xong, Mộc Lăng vẫn cảm thấy khó hiểu, cho đến vừa nãy trong một khắc khi Tần Vọng Thiên hỏi hắn, mới đột nhiên minh bạch, một câu “Có lạnh không?” này, bao hàm rất nhiều thứ, dù khó hiểu, cũng khiến lòng người cảm động.

Mộc Lăng cười cười với Tần Vọng Thiên, lắc đầu.

Tần Vọng Thiên cũng ngây dại, bình thường khi hắn ân cần hỏi han Mộc Lăng, Mộc Lăng nếu không liếc mắt trừng hắn, thì là nói sang chuyện khác, tuy rằng biết người nọ là cảm thấy không được tự nhiên, không quen được người khác quan tâm, nhưng ngực vẫn có chút mất mát, hôm nay Mộc Lăng lại nhìn hắn cười, khiến hắn đột nhiên cảm thấy an tâm… cũng không nói rõ được là vì sao.

Mộc Lăng thu hồi tâm thần, ngẩng đầu, chỉ thấy Tiếu Lạc Vũ đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn hắn, không hiểu sao lại cảm giác có chút ngượng ngùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui