Hạo Lỗi Thú Một Sừng


Lưu Hạo Nhiên lên sân khấu, nhận lấy cúp Kim Mai từ tay Giang Như Lâm.
Ngô Lỗi nhìn người trên sân khấu.

Ánh đèn đang chiếu lên người hắn, hắn trông giống ánh trăng hơn là ngôi sao.

Giờ phút này, hắn là độc nhất vô nhị.
Mấy tháng không thấy, hình như hắn lại cao hơn, vai cũng rộng lớn hơn nhiều, thoạt trông càng tạo được cảm giác an toàn.

Trên thái dương hắn có một vết bầm mà phấn cũng không che được, rõ ràng là vết thương khi đóng phim.

Cả người hắn cũng có vẻ cao lớn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Thứ duy nhất không thay đổi là ánh mắt của hắn, vẫn trong sáng và kiên định như vậy.
"Cảm ơn thầy Giang Như Lâm, tôi sẽ luôn ghi nhớ mỗi lời mà thầy nói.


Cảm ơn sự tán thành của các vị giám khảo, tôi sẽ cố gắng không ngừng để chứng minh là mình xứng đáng với danh hiệu này."
Lưu Hạo Nhiên nắm chặt cúp, cúi người tiến gần đến microphone hơn.

Giọng hắn vững vàng, không rối loạn, có phong thái của bậc lão làng.
"Cảm ơn người nhà của tôi, cảm ơn đạo diễn Chương Y Bình, và những nhân viên đã làm việc với tôi, chính sự nhiệt tình với công việc của họ đã thúc đẩy tôi không ngừng tiến tới."
Lưu Hạo Nhiên mím môi tạm dừng, rồi đưa cúp lên thoáng nhìn.

Đó là một cặp mơ vàng đính trên trụ thủy tinh, một sự hấp dẫn cao ngạo ngọt ngào.

Hắn bỗng nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống một chỗ dưới sân khấu.
"Cuối cùng, tôi phải nói với Ngô Lỗi: cùng nhau tiến bộ, cùng nhau trưởng thành, cảm ơn bầu bạn, anh rất yêu em."
Tiếng vỗ tay lại vang dội, như sấm rền ngày xuân.
Ngô Lỗi không nhớ rõ mình được Lưu Hạo Nhiên nắm tay phỏng vấn thế nào, không nhớ rõ mình cũng là một trong những người được đề cử giải nam chính xuất sắc nhất, không nhớ rõ mình phải chào tạm biệt Chương Y Bình và Dư Thịnh, cũng không nhớ rõ làm sao mình về đến nhà.
Cậu ngồi trên sô pha, Lưu Hạo Nhiên giúp cậu tháo nơ xuống.

Cậu đưa tay lên, Lưu Hạo Nhiên lại tháo nút tay áo cho cậu.

Hắn xắn tay áo lên, để lộ ra vết kim tiêm trên tay, có chút nhói đau khi cọ xát với áo sơ mi.
Thấy được vết kim, như ngộ ra cái gì, Lưu Hạo Nhiên ngồi xuống trước mặt Ngô Lỗi, tay vuốt ve làn da chung quanh lỗ kim, hắn hỏi, "Lỗi Lỗi, tay còn đau không?" Hắn muốn nói đến cánh tay phải bị gãy xương.
Ngô Lỗi ngước nhìn hắn, "Lành cả rồi."
Để chứng minh mình nói thật, cậu nâng tay phải lên, cởi nút áo sơ mi của mình.
Hai thân thể trẻ tuổi quấn quýt lấy nhau.

Trên cái giường lớn trong phòng ngủ cuối cùng đã lại có hai người nằm lên.

Hai loại tình hương tràn ngập giao hòa, tuy hai mà một, cũng không rõ mùi nào càng nồng hơn.
Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ lại lần nữa bao phủ họ.

Ngô Lỗi dứt khỏi đôi môi của người ta, muốn hô hấp một ít không khí, nhưng lại nhanh chóng bị quấn lấy.
Thuốc ức chế mất đi hiệu lực, không thể ức chế con thú trong người nữa.

Có thứ gì đó chảy ra, thấm ướt cả một mảng khăn trải giường.
Cảm nhận được sự ướt át đó, mắt Lưu Hạo Nhiên càng tối đi, tay hắn xoa lên cổ Ngô Lỗi.
Tuyến thể ở đầu ngón tay cảm giác được sự động chạm, lập tức lộ ra điểm yếu là hai quả mơ nhỏ, tỏa ra mùi hương mê người.

Cơ thể khỏe mạnh đẫm mồ hôi, che đi ánh đèn ở đầu giường.
Nụ hôn từ môi đi dần xuống ngực, rồi đến bụng dưới.

Ngô Lỗi rên lên, cậu bị bắt xoay người lại ngồi trên người Lưu Hạo Nhiên.
"Lỗi Lỗi, tay phải ôm vai anh đi, coi chừng bị đè." Dù là vào lúc này, Lưu Hạo Nhiên vẫn cẩn thận chu đáo như vậy.


Hắn ôm Ngô Lỗi khẽ nói.
Ngô Lỗi ôm cổ hắn, tay cậu sờ được một vết sẹo lồi lên trên vai hắn.

Móng tay cậu nhẹ nhàng lướt qua, cậu cảm nhận được cơ bắp dưới lòng bàn tay lập tức căng lại.

Cùng lúc đó, cậu khẽ kêu lên.
Lưu Hạo Nhiên tiến vào, không hề báo trước, không hề chuẩn bị.
Tay trái Ngô Lỗi đưa ra tìm điểm tựa, cuối cùng chống xuống khăn trải giường bên cạnh.

Vì tư thế, lưng cậu buộc phải thẳng lên, khiến Lưu Hạo Nhiên vào càng sâu hơn, gần như xông vào cửa khẩu đó.
"Đừng vội, chúng ta cứ từ từ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận