Nhìn dáng vẻ cậu như vậy, Lưu Hạo Nhiên hơi buồn cười.
Hắn nắm lấy bàn tay bất an của Ngô Lỗi, cười xấu xa trêu cậu: “Lúc này là giữa trưa, mới ăn cơm xong mà em muốn làm rồi à?”
Ai ngờ Ngô Lỗi lại gật đầu, vẻ mặt có một chút chờ mong.
Lưu Hạo Nhiên bất đắc dĩ đỡ trán, hỏi cậu: “Không muốn cánh tay nữa hả?”
Ngô Lỗi bĩu môi, nghiêm túc suy xét một chút xem mình muốn cái nào hơn, tay phải hay là Lưu Hạo Nhiên đây?
Suy nghĩ một chốc, cuối cùng cậu làm vẻ như đã hạ quyết tâm, nói: “Bỏ thôi, có anh là được.”
Lưu Hạo Nhiên không nín được cười to, hắn thật sự chịu thua Ngô Lỗi.
Hắn bưng chén đũa lên, nhìn cánh tay phải của Ngô Lỗi một cái.
Nó vẫn còn treo bình yên ở đó.
Lưu Hạo Nhiên nhướng mày với Ngô Lỗi: “Chờ đó, anh rửa chén xong thì về hầu em.”
Đương nhiên, kiểu hầu mà hắn nói không giống với kiểu hầu mà Ngô Lỗi muốn.
Điều chỉnh xong độ cao của giá đỡ và nhìn Ngô Lỗi nằm xuống thoải mái rồi, Lưu Hạo Nhiên mệt mỏi ôm Ngô Lỗi ngủ một giấc trưa bình yên.
Ngô Lỗi thì trừng mắt nhìn trần nhà cả buổi trưa, trong lòng bực bội khó chịu.
Lúc cậu sắp ngủ rồi, Lý Văn Triết, người đại diện của Lưu Hạo Nhiên nhắn tin Wechat cho Ngô Lỗi.
Lý: “Tiểu Ngô, tay em thế nào rồi? Lần trước anh đi bệnh viện thăm thì em đang ngủ, nghe nói em xuất viện rồi, gần đây anh bận nên cũng không có thời gian đến thăm.”
Ngô: “Cảm ơn anh Triết đã quan tâm, em xuất viện rồi, đang ở nhà nghỉ ngơi:) ”
Lý: “Thế thì tốt, em khỏi cũng nhanh đấy nhỉ.
Một mình Hạo Nhiên ở nhà chăm em à?”
Ngô: “Vâng vâng.
Tháng này em chiếm nhiều thời gian của anh ấy quá, anh Triết, nhiều việc của anh ấy bị trì trệ lắm nhỉ.”
Lý: “Cũng vẫn ổn, trước đó có từ chối mấy phim, nhưng đều không quan trọng lắm.
Có điều gần đây có một phim IP lớn chế tác rất tốt sắp khai máy, họ chỉ định Hạo Nhiên làm nam chính.
Trước đó anh thấy nó cũng rất có ý tham gia, chỉ còn chờ bên bọn anh ký hợp đồng.”
Ngô Lỗi hiểu ý của Lý Văn Triết.
Khi cậu nằm viện, Lưu Hạo Nhiên không hề đẩy nhanh tiến độ, rất ít nghe điện thoại.
Trừ phi là có chuyện rất quan trọng thì hắn sẽ ra ngoài vài giờ, còn không hắn đều ở lại chăm sóc cho cậu, vì thế khẳng định là trì hoãn rất nhiều việc.
Nhưng mỗi khi Ngô Lỗi nhắc đến chủ đề này, Lưu Hạo Nhiên đều nói chăm sóc cơ thể cậu là trọng yếu nhất, công việc thì cứ từ từ, không vội.
Ngô Lỗi hết cách, thật ra trong lòng cậu cũng nghĩ sau này hai người sẽ không gặp nhau nhiều, nên vừa áy náy vừa thật cẩn thận hưởng thụ thời khắc có thể ở bên nhau.
Nhưng ngày mai mẹ cậu tới Bắc Kinh rồi.
Cậu không thể vừa chiếm thời gian của mẹ, lại làm chậm trễ thời gian của Lưu Hạo Nhiên.
Khi mặt trời hạ xuống, Lưu Hạo Nhiên mới tỉnh lại.
Trải qua một đợt cọ rửa của nắng ấm ban trưa, trong phòng ấm áp thoải mái.
Cửa sổ khép hờ, có thể nghe được tiếng xe cộ nhộn nhịp bên ngoài.
Tiết giao mùa giữa xuân và hạ khiến người dễ thấy uể oải.
Hắn nằm cạnh Ngô Lỗi chợp mắt thêm một lát.
Hắn vô cùng quý trọng những ngày như vậy.
Theo lệ thường, Lưu Hạo Nhiên hôn lên trán Ngô Lỗi.
Ngô Lỗi mở mắt ra, hôn lại hắn một cái.
Hai người triền miên trên giường một lúc mới dậy.
“Vừa nãy anh Văn Triết nhắn tin cho em, nói là có một bộ phim tìm anh.” Ngô Lỗi gặm táo nói.
Lưu Hạo Nhiên đang ngồi xổm ở bên cạnh lắp khung giường.
Đây là đang chuẩn bị đặt ở thư phòng cho mẹ của Ngô Lỗi.
Nghe thấy vậy, hắn quay lại nhìn Ngô Lỗi một cái, nhưng chưa nói gì, chỉ ừ một tiếng.
Ngô Lỗi nói tiếp: “Thật ra… em cũng khá ổn rồi, nếu anh muốn đi làm…”
Lưu Hạo Nhiên lắp thanh cuối cùng, đôi tay mang chút mùi rỉ sắt nắm vào nhau: “Có một bộ điện ảnh tìm anh.”
Ngô Lỗi nhìn hắn, thấy được vẻ mặt rối rắm của hắn.
“Anh có thể nhận mà.” Ngô Lỗi nói.
Lưu Hạo Nhiên thở dài, khó khăn lắm mới mở miệng: “Nhưng là bộ phim này phải quay biệt lập, không thể liên lạc với bên ngoài, không thể đi thăm, không có kỳ nghỉ.”
Ngô Lỗi nghe vậy thì ngẩn ra một thoáng, mắt cậu đưa xuống quả táo trong tay mình.
Nó đang bắt đầu bị oxy hoá, phần gờ đã hiện màu nâu nhạt.
“Bao lâu?” Sau một lúc lâu, Ngô Lỗi mới hỏi.
“Nửa năm.” Lưu Hạo Nhiên nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...