Buổi sáng, Lưu Hạo Nhiên bị đánh thức bởi tiếng rung của di động.
Hắn ngủ không sâu, hơn nữa gần đây cũng được nghỉ ngơi khá đầy đủ, nghe thấy tiếng động, hắn lập tức mê mang mở mắt ra.
Trời đã hơi hửng sáng, hắn cầm di động lên, thấy đó là cuộc gọi video call từ người đại diện.
Hắn không nhận cuộc gọi ngay, mà tắt âm đi.
Sau đó hắn nhẹ nhàng đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
Trước khi khép cửa, hắn quay lại thấy Ngô Lỗi còn đang ngủ rất bình yên, bèn khoác thêm áo ấm, đổi giày thể thao, định ra ngoài mua bữa sáng.
Ra cửa rồi, hắn mới gọi lại cho người đại diện.
Người đại diện đi thẳng vào vấn đề: “Hạo Nhiên, hôm qua em với Ngô Lỗi bị bám theo chụp ảnh.”
Người đại diện họ Lý, từ khi Lưu Hạo Nhiên bắt đầu nhận đóng "Xuân triều", anh vẫn luôn phụ trách quản lý các vấn đề quan hệ xã hội của hắn.
Mấy năm nay hai người có thể xem như là cộng sự cùng nhau trưởng thành.
Lưu Hạo Nhiên ngẩn người, hỏi: “Tối hôm qua?”
Người đại diện gật đầu xác nhận: “Ừ… Ảnh chụp khá thân mật, coi như chứng cứ thật sự.
Em cũng biết Ngô Lỗi hiện giờ khá nổi mà, chắc chắn có không ít người bám theo.”
Lưu Hạo Nhiên nghiêng đầu điều chỉnh tai nghe, mặt không lộ biểu cảm gì.
Người đại diện dò hỏi thái độ của hắn.
Hắn thì rất bình tĩnh như thường ngày, “Chụp được thì thừa nhận, không có gì to tát cả.”
Giọng điệu vốn rất chắc chắn.
Nhưng hắn dừng một chút, hơi chần chờ: “Nếu công khai thì có ảnh hưởng gì đến Ngô Lỗi không?”
Người đại diện lắc đầu nói: “Không rõ lắm.
Anh mới thảo luận với bên quan hệ xã hội của họ một chút, nhưng thái độ bên kia khá là không rõ ràng.”
Lưu Hạo Nhiên suy nghĩ một lúc, rồi nhướng mày, nói: “Từ từ hãy phản hồi, em về hỏi cậu ấy một chút.”
Đến quán điểm tâm, Lưu Hạo Nhiên mua hai cái bánh trứng tráng chiên, mỗi cái đều bỏ thêm hai cái trứng gà và một gói que cay Vệ Long.
Tối qua ăn lẩu xong, Ngô Lỗi nằm trên sô pha cho xuống cơm, mồm thì than liên hồi tội lỗi quá tội lỗi quá, sáng mai không ăn nữa, rồi lại nói hơi muốn ăn bánh trứng tráng chiên, thêm trứng thêm que cay cái loại này ảnh gia đình.
Vì thế sáng sớm Lưu Hạo Nhiên liền đi một đường đến mua.
Bánh trứng tráng chiên nóng hổi bốc khói, chủ quán dặn Lưu Hạo Nhiên phải ăn nhanh, nếu để nguội rồi thì bên trong sẽ không giòn nữa.
Hắn cười gật đầu.
Lưu Hạo Nhiên chạy về nhà.
Lúc về đến nhà, bánh rán giò cháo quẩy còn nóng, đầu hắn cũng hấp ra một lớp mồ hôi mỏng.
Ngô Lỗi đã tỉnh, giường cũng đã được dọn gọn gàng.
Nắng sớm rải đầy ban công, dưới lầu, các bà các dì đã đi chợ về, bắt đầu rộn rã.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Ngô Lỗi ngậm bàn chải đánh răng thì đầu ra từ phòng tắm.
Thấy Lưu Hạo Nhiên, cậu cong mắt cười, miệng lúng búng nói: “Anh về òi ha.”
Lưu Hạo Nhiên cười nhìn cậu, ừ một tiếng, rồi thay giày cởi áo khoác.
Hắn đi qua lau đi bọt kem đánh răng trên miệng Ngô Lỗi, hôn lên trán cậu, sau đó cũng chuẩn bị rửa mặt.
“Hôm nay anh mua bánh trứng tráng chiên.” Hắn tháo kính ra, cúi xuống rửa mặt.
Ngô Lỗi nghe vậy, vui mừng mở to mắt: “Thật à?” Nói xong, cậu quay lại nhìn thấy cái túi nóng hổi trên bàn.
Cậu đưa khăn cho Lưu Hạo Nhiên, nói: “Quá tuyệt.”
Vừa ăn bánh rán giò cháo quẩy, Ngô Lỗi vừa nói chuyện với Lưu Hạo Nhiên về việc bị bám theo chụp đang còn treo trên hot search kia.
Rõ ràng là Ngô Lỗi cũng nhận được điện thoại của người đại diện.
Hai người đăng nhập Weibo bằng acc clone ngắm nghía ảnh chụp.
Tối hôm qua hai người mặc quần áo một đen một trắng.
Cái áo hoodie màu đen của Lưu Hạo Nhiên gần như hoà làm một với màn đêm.
Tay phải của hắn xách bao, tay trái ôm vai Ngô Lỗi.
Ngô Lỗi thì mặc áo dài tay thể thao màu trắng, hơi rụt người lại tựa vào trong vòng tay của người bên cạnh.
Chiều cao không chênh lệch lắm, nhưng khí chất bất đồng.
.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hờ Của Hác Tổng |||||
Còn có một bức ảnh Lưu Hạo Nhiên nghiêng đầu hôn mặt Ngô Lỗi.
Nếu không nhìn kỹ thì người ta sẽ chỉ tưởng họ đang kề tai nói nhỏ, nhưng tiêu đề đã chú thích rõ là ảnh hôn mặt, hàm ý đủ rõ ràng.
Ngô: “Bánh này giòn ghê, em thích.”
Lưu: “Ngày mai dậy sớm đi ăn với anh.”
Ngô Lỗi lật xem ảnh chụp, miệng tấm tắc.
Ngô: “Lứa paparazzi này không được rồi, sao không chụp được cảnh em hôn anh trong phòng?”
Lưu: “…”
Ngô: “Bình luận này đỉnh, ha ha ha, anh xem đi.”
Lưu Hạo Nhiên không đeo kính, nghiêng đầu lại, hơi nheo mắt đọc bình luận.
Hắn đọc thành tiếng: “Tôi kiên định chọn Ngô Lỗi là công, Lưu Hạo Nhiên nhìn đã thấy là…” Hắn không đọc nửa câu sau nữa.
Lưu: “??? Này là cái gì vậy chứ?”
Ngô Lỗi ở bên cạnh vỗ bàn phá lên cười.
Lưu Hạo Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục gặm bánh trứng tráng chiên của mình.
Ngô Lỗi lại đọc một bình luận khác: “Thật ra hai Alpha ở bên nhau cũng rất kích thích, tôi chứng thực bằng tên thật đấy.”
Cậu đọc bình luận cực kỳ vui vẻ.
Nhớ lại lúc ở sân bay Lhasa, người qua đường “Một ngàn câu hỏi vì sao” hỏi cậu hai Alpha không đánh nhau sao, vì thế cậu càng cười lăn lộn.
Cậu gõ phím, dùng acc clone trả lời một câu: “Tuyệt đối tán thành, nhìn Ngô Lỗi là thấy là đàn ông đích thực rồi!”
Trước khi đưa ra quyết định, Lưu Hạo Nhiên hỏi ý kiến của Ngô Lỗi trước.
Cậu thoải mái trả lời: “Em bảo đoàn đội của em công khai luôn rồi, họ đang soạn bài đó.”
Khi “Xuân triều” nổi tiếng như vậy, Lưu Hạo Nhiên vẫn chỉ yên lặng đóng phim không nói lời nào.
Khi đóng phim bị thương nhiều như vậy, hắn cũng không hé răng nửa lời.
Đoàn đội của Lưu Hạo Nhiên không thể ngờ lần này chuyện tình yêu bị tiết lộ, hắn lại lựa chọn đáp lại.
Qua nửa năm, cuối cùng Weibo của Lưu Hạo Nhiên cũng có động tĩnh.
“Cùng nhau tiến bộ, cùng nhau trưởng thành, cảm tạ làm bạn, tôi rất yêu em ấy.”
Ảnh kèm theo là hình nền điện thoại của hắn, là tài sản riêng độc nhất vô nhị, là hình ảnh Ngô Lỗi ngược sáng vươn tay về phía hắn.
- ---
K.T: Công khai ròi:3.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...