Hảo Hữu Tử Vong Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên


Loại tra án bắt gian này, Đậu Trường Sinh hắn không muốn làm.Suy nghĩ của sư phụ thần bí lại trùng khớp với tâm tư của Đậu Trường Sinh.

Cứ để cho danh tiếng của hắn giảm xuống trước đã, mượn dùng một khoảng thời gian này để nghĩ cho xong chuyện giả chết thoát thân, sau đó lại tìm kiếm một thời cơ tuyệt hảo để trốn chạy.Cố tình tỏ ra tiêu cực lười biếng để đề cao thực lực bản thân.Đây mới là cách sinh tồn của một kẻ nằm vùng.Sau đó hắn và Chu Lập cùng nhau đến báo cáo nhiệm vụ.Khi hai người đến nơi, cửa phòng Trịnh tổng bộ đầu hé mở, từ ngoài cửa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng đối phương đang làm việc bên trong.Sau khi được Trịnh tổng bộ đầu cho phép, Đậu Trường Sinh bước vào trong phòng.Trịnh tổng bộ đầu đang ngồi ngay ngắn đằng sau bàn công tác, đưa mắt nhìn Đậu Trường Sinh, sau đó lại cúi đầu đọc công văn trong tay, mở miệng hỏi: "Tới chỗ Vạn Tam rồi ư? Mọi chuyện thế nào? Có tìm được manh mối hay không?"Đậu Trường Sinh lấy manh mối thu thập được từ trong ngực ra, tiến lên hai bước đặt nó lên mặt bàn, sau đó lui về phía sau nói: "Đại nhân.


Đây là manh mối thuộc hạ đã tìm được, là một đống tro tàn đã bị đốt cháy hết.""Phần tro tàn này rất ít, thuộc hạ tìm thấy nó trong góc tường.

Nếu đống tro tàn này nằm ở nơi khác còn có thể xem nhẹ, nhưng nó lại nằm ở chân núi Tội sơn.

Nơi đó cực kỳ khác biệt, trong nhà tù vô cùng sạch sẽ, rất khó xuất hiện tro tàn.

Thuộc hạ cho rằng thứ này chính là manh mối."Trịnh tổng bộ đầu buông công văn trong tay xuống, ngẩng đầu hướng đôi mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào Đậu Trường Sinh: "Thực sự là manh mối?"Hắn đưa tay nhặt cái túi trên bàn lên sau đó chậm rãi mở ra, thấy bên trong là một đống tro tàn còn sót lại không nhiều lắm.


Hắn cẩn thận bốc một xíu lên đặt gần mũi, nhẹ nhàng ngửi một hơi.Lúc này vẻ mặt hắn cũng dịu lại đôi chút, khẽ gật đầu nói: "Thứ này có mùi vị đặc thù, hiển nhiên không phải vật phàm.

Nhưng chỉ có như vậy thôi sao?"Đậu Trường Sinh trả lời: "Toàn bộ đều ở trong này.""Được." Trịnh tổng bộ đầu thu hồi thứ này lại, sau đó chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi phòng rồi từng bước ra ngoài Bộ Khoái phòng.Đậu Trường Sinh nhìn thoáng qua Chu Lập, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.Cách tổng bộ đầu xử sự có chút cổ quái, nhưng cũng không phải chuyện lớn.Đậu Trường Sinh cũng rời khỏi nơi đó đi vào phòng làm việc của tổ Giáp.


Hắn đặt trường đao bên hông lên mặt bàn, rồi ngồi ngay ngắn xuống, châm một bình trà, tính làm biếng cho qua thời gian.Cũng không phải hắn không có việc gì, lúc này trong đầu hắn đang lặp đi lặp lại Ngưng Cương thiên trong Cửu U Hàn Sương Quyết.Tới gần lúc tan tầm, từ phương xa truyền ra một đợt âm thanh ầm ĩ, Đậu Trường Sinh ném cho Chu Lập một ánh mắt.

Chu Lập trực tiếp đứng dậy rời khỏi, còn hắn ngồi đợi một hồi, vẫn chưa thấy Chu Lập trở về.Đang lúc Đậu Trường Sinh tính toán tự mình đi hỏi thăm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Bỗng một tiếng phẫn nộ gầm rú truyền ra: "Đậu Trường Sinh đã đi rồi?"Đậu Trường Sinh vừa đứng dậy đã thấy một bóng dáng vọt vào bên trong.Người mới tới nổi giận đùng đùng nói với Đậu Trường Sinh: "Vì sao ngươi lại hãm hại ta?"Lúc chạng vạng, mặt trời chiều ngã về Tây.Dưới nắng chiều tà rọi xuống, từng phiến ngói lưu ly trên đỉnh dãy kiến trúc mái cong hình sừng thú giác đấu cũng ánh lên một mảnh hoàng hôn của thiên địa.Bên ngoài một gian mở rộng cửa, Trịnh tổng bộ đầu mặc bộ Kỳ Lân phục, bên hông giắt một thanh trường đao, đeo bên đai áo một khung sắt, đầu đội chiếc mũ ô sa ngoại mông, là mũ cánh chuồn tiêu chuẩn.Ngày xưa vẻ mặt đối phương cực kỳ nghiêm túc, không giận tự uy, quan uy tự nhiên sinh ra, khiến trong lòng người khác sinh ý sợ hãi.Nhưng lúc này hai mắt đối phương trợn lên, kích cỡ giống hệt chuông đồng, từ trong đáy mắt nóng bỏng như ẩn chứa hỏa diễm, vẻ mặt ngập tràn phẫn nộ không thể kiềm chế nổi, hung hãn như một con trâu đực nổi điên.Chỉ thấy hình dáng cao lớn kia ngang nhiên xông đến, y hệt một con trâu đực hung ác lao nhanh tới giữa phút cuồng điên.Khí thế dâng trào ập thẳng vào mặt.m thanh vang dội vọng khắp bốn phương: "Vì sao ngươi hãm hại ta?"Trịnh tổng bộ đầu trong tình trạng lửa giận công tâm, không đợi Đậu Trường Sinh mở miệng, bàn tay to lớn đã muốn vươn ra, khí lãng chợt bùng nổ, cuồn cuộn gào thét xông tới.Cái bàn trong phòng là thứ đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị dư chấn ập vào cuốn bay lên cao, va chạm vào vách tường phía trên phòng ốc, lực đạo hung mãnh khiến cái bàn nọ đập lên tường tan thành từng mảnh, những vụn gỗ vào mảnh nhỏ bắn ra khắp nơi.Khí lãng thổi quét tới, khí mang cũng hiện ra giống như một tấm bình phong, dựng lên ngay chính giữa Đậu Trường Sinh và Trịnh tổng bộ đầu, khí mang tập trung lại cũng hiện lên từng lớp sóng như mặt hồ.Rõ ràng quần áo trên người đã run rẩy nhưng bản thân Đậu Trường Sinh vẫn bất động như núi, nhìn ngón tay dài nhỏ thong thả vươn ra bắt lấy cổ tay Trịnh tổng bộ đầu, ngăn chặn công kích của đối phương.Tiếp sau một âm thanh không vui vang lên: "Ta đã nhận lời Trịnh tổng bộ đầu qua đây đối chất, chứ không nhận lời cho Trịnh tổng bộ đầu ra tay đả thương người."Người tới hơn ba mươi tuổi, mặt trắng không râu, thân hình thon dài, mặc một bộ trường bào màu đen, phía trên có thêu một con Mặc Kỳ Lân, bên hông giắt hai thanh đao một dài một ngắn.Chỉ nhìn một cái Đậu Trường Sinh đã nhận ra loại trang phục này, đúng là quan phục đặc thù của người trong Thiên ngục.Trên quần áo của đối phương có thêu Mặc Kỳ Lân, đây cũng là một loại Kỳ Lân phục, phẩm cấp cũng là huyền ngọc bộ khoái, cùng cấp với Trịnh tổng bộ đầu.Ánh mắt hắn nhìn qua một bên lại thấy Triệu bộ khoái vừa gặp hồi sáng.Lúc này từng đôi mắt âm lãnh dừng lại trên người Đậu Trường Sinh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đương sự đều có mặt.""Như vậy cũng tiện để nói chuyện.""Hôm nay sau khi tội quan đạt được manh mối chứng cớ, rốt cuộc đã đi nơi nào?""Phá án lần này là tội quan và Chu Tước phường cùng nhau đốc thúc, ta mới tới tổng bộ làm việc một hồi, sau khi trở về chứng cớ đã bị mất?""Nói một câu đi?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui