Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư


Từ lúc Vân Phong Nhã đi vào ánh mắt mỗi người đều nhìn lại đây, rất tò mò tại sao ở đây lại xuất hiện một tiểu thiếu niên tuấn mỹ, một thân quý khí, nhìn là biết con cháu thế gia, nhưng lại đi một mình, làm sao không hiếu kỳ cho được.

Lúc này một nam nhân thân hình cường tráng, một bên cánh tay để trần, chặn đường chắn lối trước mặt Vân Phong Nhã, vừa thấy đã đoán được người kia thực lực là một võ sư tứ cấp, gã kêu ngạo nói.
" Tiểu tử, ngươi tới nơi này làm gì?"
Vân Phong Nhã dừng bước, ngẩng đầu nhìn nam nhân chắn trước mặt mình, nam nhân cao khoảng một mét chín, mà chiều cao của nàng thì chưa đến một mét sáu, khiến nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên.

Nàng thật không thích cái loại cảm giác ở thế hạ phong này, đôi mắt phượng nheo lại, khoé môi cười như không cười nói.

" Bổn thiếu gia ta tới nơi này làm gì, cùng ngươi không quan hệ.

Bổn thiếu gia không có nghĩa vụ nói cho ngươi, ngươi có thể tránh ra rồi."
Nói xong Vân Phong Nhã bước chân muốn vượt qua tên nam nhân kia.

Hắn hỏi cũng thật buồn cười, tới chỗ này làm gì còn cần phải nói sao? Nguyệt Vụ sâm lân cũng không phải của nhà hắn, chẳng lẽ đi vào cũng phải báo cáo?
Nam nhân vừa nghe, lập tức bùng lên lửa giận, hắn vốn cùng năm huynh đệ tứ cấp đi vào bên trong sân ma thú, nếu may mắn gặp được tam cấp Linh thú thành công bất được thì bọn họ sẽ phát tài.

Thế sự đúng là không ngờ được, bọn hắn đã gặp được Linh thú nhưng lại là tứ giai còn chưa tính, còn thêm một con tam giai, sáu người bọn họ chỉ có hắn là trốn thoát.

Hắn vốn ức chế không chỗ phát tiết nên muốn tìm một tên xấu số để trút giận, hắn biết bản thân chỉ có một mình, mà người vào đây có ai là dễ chọc đâu.

Đám huynh đệ thân tín đều đã chết mà một đồng gã cũng không kiếm được, lại không dám quay về, một bụng lửa giận không chỗ trút, chỉ có thể đi dạo ở bên ngoài cho nguôi ngoai.

Cuối cùng cũng nhìn thấy tiểu tử này chỉ đi có một mình, gã tất nhiên không bỏ lỡ lập tức tiến đến bắt nạt, lại không ngờ tên tiểu tử này còn kêu căng hơn cả gã, khiến gã tức giận quát lên.
" Tên tiểu tử láo xược kia, đứng lại cho lão tử."
Nam nhân rút trường đao bên hông ra vẻ mặt hung thần, chạy lên phía trước chắn trước mặt Vân Phong Nhã lần nữa, uy hiếp nói.
" Tiểu tử thúi, nếu ngươi không muốn chết, thì quỳ xuống cầu xin lão tử, nếu không đừng trách lão tử xuống tay không lưu tình."

Vân Phong Nhã đôi tay khoanh lại trước ngực, bộ dáng cà lơ phất phơ như không đặt chuyện này vào mắt, lười biếng hỏi.
" Vậy sao? Bổn thiếu gia cũng rất muốn biết, có người quỳ trước mặt là cảm giác gì?"
" Con mẹ nó, tiểu tử thúi miệng còn hôi sữa nhà ngươi mà cũng dám kiêu ngạo với lão tử, không biết chết là gì."
Nam nhân rống lớn, làm mọi người xung quanh cũng tò mò nhìn qua.

Lại nói, người đến nơi này đều là dùng mệnh để đổi, cũng không mấy ai là lương thiện, cho dù thấy có người bị ức hiếp, nếu không có lợi ích bọn họ sẽ không ra tay trợ giúp.
Nam nhân nghe Vân Phong Nhã nói, cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khiêu khích, hắn buông đao xuống đất, vận khí quát lớn một tiếng, cơ bắp trên người nhanh như chớp nổi lên cuồn cuộn, khí thế của võ sư cấp bốn tản ra, người xem trò vui cũng khẽ lui về phía sau vài bước xem kịch.
Nam nhân nhìn nàng lần nữa nâng cao giọng òm òm vang lên." Tiểu tử thúi, dám càng rỡ trước mặt lão tử.

Hôm nay để lão tử cho ngươi biết, dám đắc tội lão tử là hậu quả như thế nào?"
Lúc này nắm đấm mang theo kình lực ngàn cân hướng đến người Vân Phong Nhã mà đi.

Mọi người xung quanh cho rằng, cú đấm này nện xuống thiếu niên kia nếu không chết cũng thành tàn phế, bọn họ còn chưa kịp vui khi người gặp họa, thì một màn tiếp theo làm bọn họ chấn kinh rồi.

Bọn họ chỉ thấy thiếu niên cánh tay mảnh khảnh giơ lên, rất nhẹ nhàng mà ngăn cản nắm đấm của tên nam nhân kia.

Gần như là lập tức trong không gian vắng lặng kia vang lên tiếng...
" Ầm!"
Mọi người chỉ thấy mười mét phía xa, bụi đất nghi ngút bốc lên, nam nhân vừa rồi còn cuồng ngôn, đòi bắt thiếu niên kia quỳ xuống nhận sai, bây giờ đã là người nằm vào một cái hố vừa sâu vừa lớn!
Tất cả mọi người không kìm nén được đều hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về Vân Phong Nhã mang theo khiếp sợ cùng khó tin.

Vừa rồi...!bọn họ thấy gì? Thiếu niên một tay đánh bay võ sư tứ cấp.

Vậy thực lực của thiếu niên này ít nhất cũng ngũ cấp! Thiếu niên này nhìn thế nào cũng chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi đã có thực lực ngũ cấp! Đùa nhau chắc?
Vân Phong Nhã khẽ quay đầu lại, mắt quét về nam nhân trong hố còn chưa đứng dậy được cách đó không xa, cười như không cười nói.
" Nhớ kỹ, về sau đừng chắn đường bổn thiếu gia."

Sau đó, nàng khoan thai phủi nhẹ quần áo, bụi đất theo đó cũng bay đi không còn một mảnh.

Nàng cứ thế mà tiếp tục đi lên phía trước như chuyện vừa rồi không liên can đến mình vậy.
Mọi người xung quanh nhìn cảnh tượng kia đột nhiên liên tưởng đến tên võ sư xấu số ban nãy, hắn chẳng khác nào hạt bụi dính trên người thiếu niên này vậy, chỉ một cái phất tay đã không thấy tăm hơi.

Bất giác, khi thiếu niên kia đi qua bọn họ đều tự động tránh sang một bên, không muốn tự chuốc hoạ vào thân.

Vì người này, bọn họ chọc không nổi a...
Nam nhân nằm trong hố sâu, giờ phút này chỉ có thể phát ra vài âm thanh hô hấp yếu ớt, hoàn toàn không còn giống phía trước như vậy kiêu ngạo, hắn rất hối hận vừa rồi trêu chọc tiểu tổ tông này.
Vân Phong Nhã một đường đi sâu vào rừng rậm bên trong, trên đường chỉ thấy vài ma thú cấp thấp.

Nàng không tốn gì sức lực là giải quyết xong.

" Chủ nhân người muốn khế ước linh thú huyết mạch cao, phải đi sâu vào phía trong mới có."
" Ta lại không phải triệu hồi sư làm sao mà khế ước linh thú?"
" Ai nói chủ nhân không phải? Chủ nhân chính là triệu hồi sư a."
Vân Phong Nhã ngừng bước chân, nàng rất là kinh ngạc vì lời nói vừa rồi của Phượng Hoàng.
" Nếu ta là triệu hồi sư, tại sao cùng ngươi khế ước, lại không xuất hiện triệu hồi thư?"
" Chủ nhân, ta không phải nói cho chủ nhân biết sau? Ta là Thượng cổ Phượng Hoàng triệu hồi thư không có tư cách viết tên ta." Nó rất kiêu ngạo mà nói.
Vân Phong Nhã đầu đầy hắc tuyến, nàng lại không phải người của thế giới này, trong ký ức của thân thể này cũng không biết đến chuyện này a, thì làm sao nàng biết.

Bản thân cứ nghĩ Phượng Hoàng bị phong ấn trong Linh Thạch, bị nàng hút vào trong cơ thể nên linh hồn của nó mới ở trong thức hải của mình.

Tại sao cứ có cảm giác bản thân bị hố đây?
"Tiểu Hoàng, vậy ta phải làm sao mới có thể trở thành Triệu hồi sư?"

"Chủ nhân, rất đơn giản, chỉ cần chủ nhân có thể cảm ứng được nguyên tố của đất trời, cùng nó hoà nhập vào nhau, hai thành một là có thể."
"Đơn giản như vậy?"
" Đối chủ nhân thì đơn giản, nhưng đối với người khác thì rất khó, vì chủ nhân là khế ước chủ của ta.

Còn có...!Không nói nữa, chủ nhân người mau tìm một chỗ yên tĩnh, cảm ứng xem chủ nhân có mấy hệ thuộc tính."
Vân Phong Nhã tìm được một cái hang động, sau đó nhắm mắt cảm nhận nguyên tố xung quanh.
Nguyên tố có bảy loại: Hỏa, Thủy, Thổ, Phong, Lôi, Quang và Ám.
Mà Quang và Ám là nguyên tố đặc biệt, rất ít người có được.

Quang nguyên tố có thể giúp người trị thương rất hiệu quả, còn Ám nguyên tố có thể khống chế những nguyên tố khác cùng cấp bậc.
Lúc này thể xác và tinh thần lực của Vân Phong Nhã trong cơ thể dao động theo nguyên tố trời đất.

Từ từ dung nhập vào bên trong không khí, dần dần Vân Phong Nhã nhận thấy tinh thần lực của mình như cộng hưởng với nguyên tố trong không khí, rồi xuất hiện sắc thái.

Lúc này, trên đỉnh đầu của nàng xuất hiện màu đỏ, màu vàng, màu xanh, màu lam, màu tím và màu đen.

Sáu hệ cùng nhau hợp lại thành một mà tiến vào thân thể của nàng, bấy giờ một ánh sáng từ ấn đường của Vân Phong Nhã bay ra.
Vân Phong Nhã mở mắt ra thì thấy trước mặt xuất hiện một viên cầu màu trắng nhỏ phát sáng, đang bay lơ lửng trước mặt, nàng bắt lấy nó.

Lập tức nó biến thành một quyển chụp nhỏ.
" Đây là Triệu Hoán Thư?"
" Đúng vậy! Chủ nhân, đó là triệu hoán thư.

Chủ nhân, người có sáu nguyên tố, như vậy chủ nhân có thể khế ước với bất cứ Linh thú nào.

Triệu Hoán Thư phân chia thành năm màu sắc
( màu trắng, màu bạc, màu vàng, màu vàng Kim, cuối cùng là Vương miệng.) Triệu hồi sư chỉ có thể khế ước với linh thú giống nhau thuộc tính.
Khế ước có ba loại, khế ước nô lệ, khế ước bình đẳng, cuối cùng là bản mạng kế ước.

Khế ước nô lệ, Linh thú sẽ trung thành cho đến chết, nhưng lại không thể cùng nó giải trừ khế ước, nó chết đi chủ nhân của nó sẽ bị hạ xuống một cấp.


Khế ước bình đẳng, Linh thú chết hay là giải trừ khế ước, cả hai bên điều không có gì ảnh hưởng, nhưng quy hiểm là, nếu chủ nhân nó trọng thương hoặc là tinh thần lực bị hao tổn, nó chỉ cần mạnh mẽ cắt đứt khế ước, Linh thú xuống đi một cấp, còn chủ nhân thương tổn càng thêm nghiêm trọng, có thể sẽ bị nó giếŧ chết cũng không chừng.

Còn bản mạng khế ước thì cùng sinh cùng tử, cho nên rất nhiều Triệu hồi sư muốn càng cường đại điều dùng khế ước thứ hai, khế ước bình đẳng.

Từ khi thành công triệu hồi ra triệu hoán thư, thì Vân Phong Nhã bất đầu đi sâu vào bên trong, mà Nguyệt Vụ Sâm Lâm ma thú nhiều thường chia ra làm hai khu vực, bên ngoài và sâu bên trong.

Bên ngoài từ Ma thú đến Linh thú cao nhất đến ngũ cấp.

Càng sâu bên trong cấp bậc càng cao từ lục cấp trở lên, cho nên rất ít có người dám đi sâu vào bên trong.
Mà lúc này có hai con Linh thú đang nhe răng hung ác nhìn đối thủ của mình, một con là Liệt Vân Sói bát cấp Linh thú, nó đang bảo vệ một trái cây màu vàng kim đang chậm rãi chín, không nói cũng biết đây là Linh quả.

Đối diện với Liệt Vân Sói là Tử Điện báo, thất cấp Linh thú, nhìn ra được đây là biến dị báo, vì trên đầu của nó màu lông là một chỏm long màu vàng kim, nó cũng thèm nhỏ dãi khi nhìn kim sắc Linh quả.

Khi nhìn Linh quả phát ra hào quang rực rỡ nó liền xông lên muốn một ngụm nuốt Linh quả vào bụng, lúc này Liệt Vân Sói cũng xông lên.

Hai con mãnh liệt đối chiến với nhau, tuy Tử Điện Báo là thất cấp, nhưng nó là biến dị thú, thực lực không thua gì bát cấp Liệt Vân Sói.

Mà cách nơi này không xa, trên một cây cổ thụ cao to ngồi một người đang quan sát trận chiến của chúng, không ai khác chính là Vân Phong Nhã.
"Chủ nhân, người nói hai chúng nó ai sẽ thắng?"
"Rất khó nói, tuy tử điện báo là thất cấp, nhưng nó là lôi hệ lại biến dị, cho nên xem ra cả hai là ngang tay, giờ chỉ chờ xem ai nghị lực mạnh hơn."
" Không tệ, chủ nhân ta cảm thấy Tử Điện Báo không tồi, chủ nhân có thể khế ước nó."
" Ta cũng nghĩ như vậy."
Vân Phong Nhã cùng Phượng Hoàng, không biết xấu hổ ngồi trên cây dùng thức hải giao lưu, bàn cách làm sao để được ngư ông đắc lợi.

Trong khi đó, tình cảnh bên dưới Liệt Vân Sói cùng Tử Điện Báo đang không ngừng công kích đối phương, chúng nó nằm mơ cũng không ngờ có người đang vô sĩ chờ đợi thu lợi từ cuộc kịch chiến của chúng.
" NGAO Ô...." Rống thanh.
__________________________________
( halarm122017.????).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui