Vân Phong Nhã cũng cảm nhận được Hàn Băng Kiếm rất là hưng phấn bộ dáng, nó cứ rung lên rung lên giống như là đang nhảy múa vậy.
Vân Phong Nhã sắc mặt càng lúc càng trắng, nàng thấy máu tươi của mình chảy đến đâu, thì Hàn Băng Kiếm sẽ từ từ biến thành màu đỏ phát ra tia sáng hồng quang cho đến đỉnh kiếm.
Khi quang mang qua đi, thì nó lại trở lại hình dáng ban đầu màu bạc, nhưng kỳ lạ là, nàng lại không cảm giác được hàn khí trên thanh kiếm nữa mà là có một cảm giác người kiếm hợp bích cảm giác, có lẽ đây là kiếm nhận chủ nguyên cớ đi.
Vân Phong Nhã thu hồi Hàn Băng Kiếm, lúc này mới nhớ đến nhẫn chử vật của hắc y nam nhân Hồng Nhất.
Nàng lấy ra bất đầu xem xét bên trong đồ vật, có không ít Kim tệ, thảo dược, binh khí, nhưng khi nàng quét đến một cụt đá màu trắng trong suốt lớn gấp đôi trứng gà, ý niệm vừa động, cụt đá đã xuất hiện trên tay nàng.
" Hoàng đây có phải là Linh Hồn Thạch không?"
Phượng hoàng vừa nhìn thấy trên tay Vân Phong Nhã màu trắng trong suốt kích động kêu lên." Là nó! là nó!" Vừa dứt lời Phượng Hoàng liền đoạt Linh hồn thạch qua đi, nhưng lại bắt đầu ghét bỏ lên nói." Sao nhỏ vậy, không đủ cho nhân gia nhét kẻ răng nữa." Vẻ mặt của Phượng Hoàng đều là ngét bỏ.
" Nếu ngươi thấy nó nhỏ, thì trả lại đây, lần sao chủ nhân ta sẽ tìm cái lớn hơn cho ngươi, thế nào nha?" Vân Phong Nhã thấy trong mắt của Hoàng đầy sự cao hứng, nhưng cái miệng thì lại chê nhỏ, nên nàng cố ý trêu chọc Hoàng một phen.
Phượng Hoàng nghe Vân Phong Nhã nói muốn lấy về, chờ lần sau sẽ tìm lớn hơn cho nó.
Nó không chút chần chờ liền đem Linh Hồn Thạch bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến lên nuốt vào bụng, nó đâu có ngốc chờ chủ nhân tìm cái lớn hơn, phải chờ đến khi nào nha? Nơi nhỏ bé này muốn tìm Linh Hồn Thạch không phải dễ a.
" Hoàng tại sao ngươi một ngụm ăn rồi, như vậy rất nguy hiểm, ngươi không sao chứ? " Vân Phong Nhã lo lắng hỏi.
"Hắc hắc, Chủ nhân người đừng lo lắng, Linh thú cùng loài người không giống nhau, loài người thì từ từ hấp thụ cho đến khi linh khí bên trong không còn, nhưng các linh thú chỉ cần ăn vào bụng, thì bắt đầu từ từ hấp thụ, cho đến khi nó biến mất.
Còn với cấp bậc Thần Thú thì đây thật không tính là gì."
Vân Phong Nhã nghe nói cũng thở phào nhẹ nhõm nói." Thì ra là vậy."
" Chủ nhân, nhưng hiện tại nhân gia cấp bậc quá thấp còn là Linh hồn, cho nên thời gian tới, nhân gia sẽ vào trạng thái ngủ say để nhanh chóng hấp thụ bên trong linh khí.
Nếu như gặp quy hiểm thì chủ nhân phải đánh thức nhân gia nha."
" Ta đã biết, ngươi nhanh đi hấp thu Linh hồn thạch đi." Vân Phong Nhã cảm giác như có dòng nước ấm chảy qua vậy.
Thế giới mạng người như cỏ rác này lại đem đến cho nàng nhiều như vậy ấm áp, nàng thề phải cố gắng hết mình để bảo vệ những ấm áp này.
__ __ __
[Hồng Diệp Trấn Hồng gia]
Khi Hồng Nhị gia một thân chặt vật chạy về Hồng gia.
Hắn vừa vào cửa một thân nước mắt, một thân nước mũi, thêm mắm thêm muối kể lại cho đại ca của mình nghe, cũng chính là gia chủ Hồng gia Hồng Long.
Nhưng hắn không dám nói cho đại ca của mình biết chuyện mình đã thề độc, nếu đại ca hắn biết, nhất định sẽ đánh hắn một trận nhừ tử.
"Ầm." Thanh âm đồ vật bị gãy.
" Ngươi nói cái gì? Hồng Nhất đã chết? là ai dám giết Hồng gia ta người?" Hồng Long tức giận đập nát cái bàn trà bên cạnh, hung ác hỏi.
Hồng Nhị gia cả người run rẩy lấp bắp nói.
" Là....!là...!là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, nghe mọi người kêu hắn là Vân Phong Nhã." Hắn có chút sợ hãi trước sát khí của đại ca mình, hắn biết Hồng Nhất là ám vệ được đại ca xem trọng nhất trong các ám vệ, cũng vì đại ca âm thầm giết rất nhiều người không vừa mắt cũng là Hồng gia ám vệ đội trưởng.
Bây giờ Hồng Nhất hắn đã chết, đại ca như thiếu đi cánh tay đắc lực sao không giận giữ cho được.
" Cái gì, thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi? Hồng Trần ngươi cho Hồng Long ta là con nít ba tuổi sao?" Hắn nắm cổ áo của Hồng Trần ngầm lên.
" Đại...đại ca, là thật sự, hắn là thất cấp Linh sư, xem mặt mũi cốt cách thật sự là mười bốn mười lăm tuổi, không sai được." Thấy ánh mắt đại ca âm trầm, làm hắn càng hoảng hốt." Đại...đại ca đệ thề, thật sự là tên tiểu tử đó giết chết Hồng Nhất, còn có rất nhiều người trong Trấn nhìn thấy nữa!"
Hồng Long mặt trầm xuống, trong mắt đều là tàn nhẫn, nhưng lúc này có hạ nhân chạy vào bẩm báo.
" Bẩm gia chủ, Hồng gia chi nhánh Dương Thị đến cầu kiến." Hắn cung kính nói.
Hồng Long nhíu mày, không nhớ rõ Dương Thị là ai.
Hồng nhị gia thấy vẻ mặt của đại ca không nhớ rõ, hắn muốn lấy lòng nói." Đại ca, Dương Thị chính là mẫu thân của Hồng Tam cùng Hồng Kiều, là chi thứ của Hồng gia, nữ nhi Dương Thị là một mỹ nhân, mấy tháng trước là đại ca đem Hồng Kiều tặng cho Nghiêm gia chủ làm thị thiếp đó."
Hồng Long lúc này mới nhớ đến Dương Thị là ai." Ả đến đây làm gì?" Hắn có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Nghiêm gia bên đó có chuyện gì." Đưa Dương Thị vào."
Khi Dương Thị vừa vào tới đại sảnh lập tức quỳ xuống vừa khóc vừa cầu xin nói." Gia chủ, người nhất định phải vì nô gia nhi tử Tam nhi báo thù a, Tam nhi chết thật thảm a, huhuhu."
Hồng Long lúc này cũng nhớ rõ Dương Thị này, hai năm trước tướng công ả ta ngu xuẩn đi đắc tội người không nên đắc tội, bị đối phương giết chết, xém chút nữa liên lụy Hồng gia tổn thất.
Nhi tử ả ta cùng phụ thân hắn cũng không sai biệt lắm đều là ngu xuẩn người, nếu ả ta không nhờ có được một nữ nhi xinh đẹp, có thể vì gia tộc hiến ra một chút sức lực thì hắn đã sớm đuổi mẹ con bọn họ ra khỏi nhà rồi.
Chỉ cần bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, nhi tử ả ta bên ngoài như thế nào hổn trướng, chỉ cần không ảnh hưởng ít lợi của gia tộc là được.
Nhưng nhìn Dương Thị khóc lóc ôm xờm, Hồng Long không vui nhíu mày hỏi.
" Đến cùng xảy ra chuyện gì?"
" Bẩm gia chủ, nữa tháng trước nhi tử Hồng Tam cùng với tiểu đội của hắn vào Hồng Diệp Sơn săn bắt ma thú, theo như bình thường thì bây giờ đã trở lại, nhưng hôm nay nữ nhi Hồng Kiều tình cờ gặp được thân tính của nhi tử nô gia.
Gả ta lén la lén lút muốn cùng nữ nhân của gả ra khỏi Hồng Diệp Trấn, thì bị Kiều nhi cho người bắt lại.
Kiều nhi dùng rất nhiều thủ đoạn, mới hỏi ra được tin tức nhi tử nô gia, nhưng khi hắn vừa nói xong thì một đạo ngân quang từ trên trời giáng xuống, hắc ám màu đen gió xoáy bao phủ hắn, sao đó thì hắn biến thành tro."
Hồng Long hiểu ra, tên thân tính của Hồng Tam đây là không tuân thủ lời thề nói ra, nên mới bị xuống địa ngục.
Đến cùng là ai bắt bọn họ thề độc?
" Là ai làm?" Hồng Long âm trầm hỏi.
" Bẩm gia chủ, là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, tên Vân Phong Nhã, là hắn giết chết Tam nhi nhà nô gia, huhuhu."
Hồng Long đứng bật dậy, cùng với Hồng Trần đồng thanh nói.
"Ngươi lập lại lần nữa, hắn ta tên gì? "
Dương Thị có chúc bắt ngờ trước phản ứng của gia chủ cùng nhị gia, nhưng vẫn theo bản năng trả lời.
"Hắn tên Vân Phong Nhã!"
" Là hắn!"
" Đúng vậy gia chủ, Hồng Tam tuy là chi nhánh chi thứ thứ tử không sai, nhưng dù sao cũng là con cháu Hồng gia a.
Nhưng tên hỗn đãng đó dám giết chết Tam nhi, rõ ràng là không để Hồng gia chúng ta vào mắt.
Gia chủ ngài nhất định phải giúp nô gia lấy lại công đạo a, hu hu hu." Trong mắt Dương Thị đều là hận ý, đều là hung ác, nhưng ả không hề nghĩ nhi tử ả ta tàn nhẫn giết người cướp của như thế nào? Trong mắt bà ta, nhi tử của mình giết bọn họ là do bọn họ đáng chết, nhi tử bà ta không sai.
" Đại ca, huynh tin đệ rồi chứ, chính là Vân Phong Nhã giết chết Hồng Nhất." Hồng nhị gia thấp thỏm nói.
Trong mắt Hồng Long hiện lên sự tàn nhẫn nghiến răng nghiến lợi nói." Được lắm Vân Phong Nhã, cả người của Hồng gia ta ngươi cũng dám giết.
Nếu Hồng gia ta không giết ngươi, thì còn mặt mũi gì ở Hồng Diệp Trấn này nữa."
Sáng hôm sau, Vân Phong Nhã vừa vào Hồng Diệp Trấn khi, trong mắt lóe lên, khóe môi nhếch lên ý cười dưới ánh mặt trời ban mai chiếu trên người, làm những người bài hàng bên lề đường đều ngẩn ngơ thất thần trong phút chốc.
Vân Phong Nhã nghe được mùi thơm của bánh bao, đi đến một chổ bán bánh bao lề đường, muốn mua hai cái bánh bao lót dạ.
Truyện Phương Tây
" Lão bản, đến hai cái bánh bao." Vân Phong Nhã thấy lão bản không phản ứng liền lập lại câu nói."Lão bản, đến hai cái bánh bao."
Vân Phong Nhã kêu mấy tiếng lúc sau, lão bản bán bánh bao mới hoàn hồn, có chút xấu hổ cười cười, sau đó lấy hai cái bánh bao đưa cho nàng.
" Bánh bao của khách quan ạ!"
Vân Phong Nhã tiếp lấy, trả tiền lúc sau cũng không để ý, không hình tượng mà vừa đi vừa ăn Bánh bao nóng hổi trên tay thì nghe được tiếng kêu quen thuộc vang lên.
Nàng thấy người đến là Nghiêm Lễ, trên mặt hắn là thần sắc lo lắng đi đến nàng trước mặt hỏi.
" Phong Nhã đệ, ngươi không sao chứ?" Hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng hoàn hảo không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm nói." Hôm qua ta nghe thuộc hạ báo lại, đệ giết chết Hồng gia đệ nhất ám vệ Hồng Nhất còn đánh bị thương Hồng nhị gia.
Ta lập tức đi tìm đệ, nhưng khi biết đệ đã ra khỏi Hồng Diệp Trấn ta cũng yên tâm.
Nhưng khi về nhà ta suy đi nghĩ lại Hồng gia đám người đó nổi tiếng là tàn nhẫn, nhất định sẽ không bỏ qua cho đệ.
Bởi vậy ta sáng sớm cùng với thân tính định ra ngoài tìm đệ nhắc nhở đệ đừng trở lại, lại không ngờ gặp đệ ở đây.
Đệ tại sao lại quay lại, có biết làm như vậy rất nguy hiểm không?" Hắn có chút tức giận nói.
Vân Phong Nhã nhìn Nghiêm Lễ, trong mắt hắn toàn là lo lắng, trong lòng nàng rất là ấm áp, lúc trước nàng chỉ xem Nghiêm Lễ là bạn bình thường mà thôi.
Nhưng bây giờ nàng xem Nghiêm Lễ giống như ca ca mình vậy, chỉ vì hắn chân thành cùng lo lắng cho nàng gặp chuyện, trời vừa sáng liền đi Hồng Diệp Sơn tìm nàng, tình nghĩa này nàng nhớ kỉ.
" Nghiêm huynh, đệ không có chuyện gì, làm huynh lo lắng rồi." Vân Phong Nhã chân thành cười nói.
Lúc này Nghiêm Lễ, cũng cảm giác được mình thất thố, có chút xấu hổ nhưng vẫn nói." Vì an toàn của đệ, đệ vẫn là theo ta về Nghiêm gia trụ đi." Hắn trong mong mà nhìn Vân Phong Nhã nói
________________________________
????????????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...