Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư


Chuột nhắt trợn trắng mắt nhìn râu quai nón đang ôm ngực đề phòng hắn, một bộ không cho ngươi nhìn lão tử bộ dáng tức giận mắng.

"Ta nương, ngươi dội phao nước tiểu tự xem lại mình bộ dạng gì? Lão tử cho dù đoạn tụ, gặp ngươi bộ dạng này cũng không dám đoạn tụ!"
"Hừ, vậy ngươi nhìn thiếu niên người ta đỏ mặt mà không nhận thảo dược giải độc? Không phải..."
"Chờ chút, Thảo dược..."Cả hai cùng thanh nói.

Chuột nhắt cùng râu quai nón đều cứng lại rồi nhìn Vân Phong Nhã trên tay thảo dược như nhớ ra Vân Phong Nhã vừa rồi nói gì đó giải.

Xung quanh mọi người lúc này cũng là từ trong câu nói của Vân Phong Nhã làm ngơ ngác, cho tới bây giờ bị râu quai nón cùng chuột nhắt như vậy một nháo mới hết kinh ngạc.

Còn chưa kịp hỏi Vân Phong Nhã có phải là sự thật không? Thì chợt một thanh âm cười xem thường vang lên.
"Ha ha ha, ngươi cho rằng vài cộng cỏ dại trên tay ngươi chính là giải dược? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Là luyện Đan sư sao? Cho dù tiểu tử ngươi là học luyện Đan đi nữa, ta xem kể cả nhập môn sơ giai Đan dược ngươi cũng luyện không ra đến.

Vậy còn dám trước mặt Tôn đại sư làm trò, ngươi đem cỏ dại thành thảo dược như vậy có ý tứ sao? Bổn thiếu gia thấy ngươi đây là có ý muốn hại mọi người nơi này đi?" Nhàn Thành Đông cười nhạo đi lên nói.

Mọi người xung quanh nghe Nhàn Thành Đông nói sắc mặt đều âm trầm xuống, Nhàn Thành Đông nói không sai, kể cả Tôn đại sư cũng phải mất mấy canh giờ mới luyện chế thành công Đan dược, hắn ta một tiểu tử sao có thể chứ? Đây không phải muốn hại bọn họ chiếm đoạt bên trong đồ vật còn là gì nửa?
Vân Phong Nhã mặt kệ những người xung quanh ánh mắt không tốt nhìn nàng, cười khẽ, thanh âm lười biếng chế nhạo vang lên.

"Cỏ dại? Haha, Ngu xuẩn." Vân Phong Nhã dơ lên Thảo dược trên tay lên, khóe môi công công, nụ cười không đạt đáy mắt hỏi." Ngươi nói tiểu gia ta trên tay là cỏ dại? Vậy cho hỏi, trên bàn mà ngươi xưng là Tôn đại sư nơi đó cũng là cỏ dại ư?"

Mọi người nghe vậy theo bản năng đều quay mặt nhìn về trên bàn đá mà Tôn đại sư vừa rồi luyện Đan, cũng phát hiện ra trên Bàn đá còn lưu lại không ít Thảo dược còn dư lại chưa luyện chế, bên trong rõ ràng có vài cây Thảo dược cùng thiếu niên trên tay là cùng một loại Thảo dược.
Nhàn Thành Đông cũng là nhìn thấy, hắn vừa xấu hổ vừa thấy mất mặt bị một tên thiếu niên lai lịch không rõ chăm biếm, tức giận đến sắc mặt cũng vận quẹo lên.

Lúc này Kiều Gia Hạo cũng đi đến, nghe vậy hừ nhẹ âm trầm uy nghiêm nói.

"Hừ, bổn thiếu chủ là thấy ngươi vì muốn mọi người chú ý nên mới nhìn lén Tôn đại sư trên bàn thảo dược rồi mới đi ngắt lấy thảo dược đi? Ngươi biết ngươi làm như vậy chẳng những đắc tội với Tôn đại sư, còn đắc tội với mọi người nơi này không? Mọi người nếu nghe lời ngươi dùng thử, nếu ra say lầm gì, cả gia tộc ngươi cũng gánh vác không nổi hậu quả này."
Vân Phong Nhã nhìn dẫn đầu đám người đi đến là một thanh niên, nhìn bộ dáng cao cao tại thượng cho là ưu việt hơn người khác cũng đủ làm người đoán được thân phận thiếu chủ gì đó của hắn rồi.

Còn đi bên cạnh hắn ta vài người nàng cũng liếc mắt nhìn qua một lần cũng đoán được bọn họ đại khái thực lực.

Vân Phong Nhã chỉ liếc mắt nhìn nên không chú ý đến ánh mắt hoa si của đại tiểu thư Kiều gia đang nhìn mình mê mẩn, bằng không nàng lại phải tự luyến dung mạo của mình một hồi rồi.

Ai kêu nàng phải dựa vào dung mạo xinh đẹp này đi câu dẫn hai lão bà nhà mình đâu.

Nếu để đám thuộc hạ trong Phượng Nhã Các biết được Điện chủ anh minh thần võ của bọn họ tối ngày chỉ muốn dùng sắc đẹp đi câu dẫn Điện chủ phu nhân cảnh tượng, nhất định sẽ khóc thét lên mất.
"Kiều thiếu chủ nói không say, ngươi bây giờ quỳ xuống dập đầu cùng mọi người tạ lỗi, gọi chúng ta ba tiếng gia gia, chúng ta đại nhân đại lượng không cùng ngươi một tiểu tử so đo."
Nhàn Thành Đông còn đắc ý cười nói, nhưng khi hắn đối diện với thiếu niên ánh mắt lạnh lẽo xâu không đáy kia làm hắn có một cảm giác như bị tử thần nhìn vậy, khóe môi hắn còn đang cười kia cũng trở nên cứng nhắc lên, cũng trở nên khó xem hơn.

Lúc này bên trong đám người truyền đến thanh âm bất ngờ của một thiếu nữ vang lên.


"Vân Phong Nhã, thật là ngươi a?"
Vân Phong Nhã nghe tiếng nhìn qua thì thấy trong đám người đi ra một thiếu nữ xinh đẹp, nàng một thân võ phục nữ màu vàng nhạc nhìn càng nổi bật dáng người xinh đẹp, đang nhìn nàng chớp chớp mắt vài cái.

Vân Phong Nhã trong đầu lướt qua hình ảnh đại tiểu thư của Tuyết Sơn Thành, thành chủ nữ nhi, Tuyết Tỉnh Nhu.

Là người quen a!
Vân Phong Nhã nhớ rõ ràng nàng cùng Tuyết Tỉnh Nhu chỉ nói vài câu khi cùng mọi người nướng thịt trong Sơn cóc mà thôi, có thể nói là không quen thuộc đến nỗi nàng ta xưng hô bản thân như vậy quen thuộc đi? Còn chuyện nàng cứu nàng ta từ trong Mãng xà sừng lân khẩu là một thân phận khác, Huyết Dạ.

Mà Tuyết Tỉnh Nhu cũng không biết nàng là Huyết Dạ, như vậy, Tuyết Tỉnh Nhu đây là muốn dùng thân phận đại tiểu thư của Tuyết Sơn Thành che trở nàng không bị những người này làm khó đi.

Vân Phong Nhã nàng không sợ những người này, nhưng nếu có người hảo ý muốn giúp nàng, nàng vẫn là vui vẻ tiếp nhận, dù sao giả heo ăn thịt hổ là nàng bản tính rồi.

Vân Phong Nhã thu hồi trên người sắc bén cười nhẹ đáp.
"Tuyết tiểu thư đã lâu không gặp rồi, thật không ngờ có thể ở nơi này gặp được Tuyết tiểu thư, là Phong Nhã vinh hạnh nha."
Tuyết Tỉnh Nhu nếu trong lòng nàng không có người, thì dưới nụ cười, cùng thanh âm nhẹ nhàng này của Vân Phong Nhã cũng phải đỏ mặt, thẹn thùng rồi.

Nhưng bây giờ trong lòng nàng đã có người mình yêu thích, nên đối với thiếu niên tuấn mỹ trước mặt chỉ là thưởng thức như một người bạn mà thôi.


Huyết Dạ chàng ta chẳng những cứu nàng thoát Mãng Xà sừng lân khẩu, còn là cứu mẫu thân nàng một mạng, ơn cứu mạng này nàng làm sao quên được, nói chi nàng còn động tâm với chàng nữa chứ.

Nàng cũng phái ra rất nhiều người tìm hiểu tung tích của chàng, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả gì.
Nàng bây giờ đã là Tuyết Sơn Thành thiếu chủ, lại là mẫu thân duy nhất nữ nhi, mẫu thân không cho nàng tham gia Di tích khảo hạch nguy hiểm này.

Nhưng nội tâm nàng mách bảo Huyết Dạ chàng ấy cũng sẽ tham gia Di tích khảo hạch, vì thế nàng khó khăn lắm mới cầu xin được mẫu thân đồng ý để nàng đi cùng vài gia tộc lớn trong thành tham gia Di tích khảo hạch lần này.

Nhưng làm nàng không ngờ đến là ở nơi này gặp được Vân Phong Nhã bị người làm khó, ít nhiều cũng là quen biết một hồi, nàng cũng không thể làm ngơ được.

Mà Vân Phong Nhã không phải là Linh sư học viện học sinh sao? Vì sao hắn chỉ có một người ở nơi này, còn những người khác đâu?
Kiều Gia Hạo cũng có vài lần đi qua Tuyết Sơn Thành rèn luyện, hắn cũng từng gặp qua Tuyết Tỉnh Nhu vài lần mặt, cũng bị sắc đẹp của nàng ta mê hoặc.

Nhưng Tuyết Tỉnh Nhu dù sao cũng là thành chủ nữ nhi, hắn cho dù là Kiều gia thiếu chủ nhưng trước thành chủ nữ nhi cũng không thể làm bậy.

Bây giờ lại gặp được Tuyết Tỉnh Nhu ở nơi này, không phải là một cơ hội tốt sao? Nhưng khi hắn nhìn đến Tuyết Tỉnh Nhu đối với Vân Phong Nhã như vậy thân thiện, trong mắt hắn lóe qua tia sát ý thì nghe được đại tỷ của hắn nói.

"Thiếu niên tuấn mỹ đó là của tỷ, không ai có thể đoạt!" Ả ta liếm khóe môi tô son đỏ mộng của mình, ánh mắt phải được ý tứ.

Kiều Gia Hạo thấy vậy cười càng âm hiểm sảng khoái đáp ứng.

"Hảo! "

Kiều Tú Tú có chút bất ngờ trước câu nói của Kiều Gia Hạo, nhưng khi ả ta nhìn thấy đệ đệ của mình cứ nhìn Tuyết Tỉnh Nhu liền hiểu, cười càng vui vẻ.

"Thì ra là Tuyết Tỉnh Nhu tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi." Kiều Gia Hạo một bộ văn nhã đi lên chào hỏi.
"Công tử là...?" nói thật nàng cũng không nhớ rõ người trước mắt là ai, nhưng dáng vẻ tự cho mình là này nàng gặp qua rất nhiều.
Kiều Gia Hạo cũng không xấu hổ cười ôn nhuận nói." Tại hạ là Minh Thành Kiều gia thiếu chủ, Kiều Gia Hạo.

Tại hạ vài năm trước có đi qua Tuyết Sơn Thành vài lần, cũng có duyên vài lần gặp gỡ Tuyết tiểu thư, tiểu thư không nhớ rõ tại hạ cũng là."
"Thì ra là Kiều thiếu chủ." Tuyết Tỉnh Nhu cũng nói như vậy một câu rồi không có phía sau, nàng còn muốn giới thiệu Vân Phong Nhã cho đoàn đội của mình thì nghe được Kiều Gia Hạo nói.
"Tuyết tiểu thư nếu nhận biết vị huynh đệ này, Kiều Gia Hạo ta cũng không muốn làm khó.

Nhưng vừa rồi vị huynh đệ này đã xúc phạm đến chúng ta Kiều gia Luyện Đan đại sư cùng mọi người nơi này.

Chúng ta mọi người nể mặt Tuyết tiểu thư đây cũng không muốn làm khó, chỉ cần vị huynh đệ này ở nơi này cùng chúng ta mọi người cuối đầu tạ lỗi là được."
Hắn nghĩ bản thân đã cho Vân Phong Nhã bậc thang rồi, Vân Phong Nhã nếu biết điều thì làm theo, bằng không Tuyết Tỉnh Nhu muốn che chở cho hắn an toàn là không thể.

"Không thể như vậy dễ dàng bỏ qua cho tên tiểu tử này được, hắn ta cứ nhiên trước mặt bổn đại sư làm trò hạ thấp bổn đại sư ta danh dự, cứ như vậy bỏ qua là không thể nào!" Tôn đại sư nghe Kiều Gia Hạo nói vậy liền không vui, một chút mặt mũi cũng không cho Kiều Gia Hạo.
Luyện Đan sư cấp bậc càng cao, càng là kêu ngạo, không chấp nhận được một người ngoài nghề hoạt là cấp bậc thấp hơn bản thân nghi ngờ hắn trình độ.

Hắn vừa rồi không lập tức ra mặt là vì thấy đối phương chỉ là một thiếu niên non nớt, ra mặt rất mất thân phận của hắn.

Mà hắn cũng tin chắc Kiều Gia Hạo sẽ cho hắn đáp án vừa lòng, nhưng bây giờ lại có người ra mặt cho tên tiểu tử này, lấy tạ lỗi là xong, sao có thể đâu?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui