Vân Phong Nhã thấy Tiểu Kim ủ rũ vậy an ủi nói.
" Không sao, chờ khi phát hiện ra Linh bảo ngươi nhớ nhắc nhở chủ nhân ta một tiếng.
Lần này chúng ta có thể đại thu hoạch hai không là phải dựa vào Tiểu Kim ngươi rồi nha."
Tiểu Kim nghe chủ nhân nói phải dựa vào Tiểu Kim nó tìm bảo bối thì kích động kêu ngạo lên rồi.
Nghĩ đến chủ nhân có nhiều tay đấm đồng bọn, nhưng tìm kiếm bảo bối, lợi hại nhất vẫn là nó nha.
Nó không ngừng gật đầu tỏ vẻ nói.
" Chủ nhân yên tâm giao cho Tiểu Kim, Tiểu Kim nhất định sẽ giúp chủ nhân tích góp đồ tốt để còn cưới vợ nữa.
"
Vân Phong Nhã."...." xem ra về sau phải để thú thú nhóm xa Tiểu Hắc một chút.
Bằng không chúng nó sẽ lo luôn cho tương lai con cháu của nàng của hồi môn luôn mất.
Tạ Dịch Đình lúc này cũng không làm ra vẻ nữa hỏi.
"Vân học đệ, phía sau có không ít người chạy theo hướng chúng ta.
Cũng dẫn dụ không ít Linh thú chạy về hướng này."
"Ân, ta biết!"
Tạ Dịch Đình thấy Vân Phong Nhã trả lời vậy, hắn cũng không hỏi tiếp mà tiếp tục chạy về phía trước.
Lúc này mọi người cũng đã chạy gần đến vách đá khi, Vân Phong Nhã thanh âm trầm thấp mang theo linh lực, đáng tin cậy vang lên mọi người bên tai.
"Một hồi, sức chiến đấu trước hai mươi danh trước tiên leo lên trên đỉnh núi để phòng ngừa Linh thú tấn công.
Những người còn lại thì theo đội ngũ của mình giữ trật tự trợ giúp lẫn nhau leo lên, đã rõ sao?"
" Đã rõ! " Một đám người đồng thanh lên tiếng.
Tạ Dịch Đình, Giang Gia Ngạn, Tần Kỳ cùng vài người xếp hạng phía trước mười danh trong mắt đều là bất ngờ.
Vì tinh anh bản bọn họ đều là thiên kiêu chi tử, không dễ dàng để người an bài bản thân, trừ phi bọn họ tâm phục.
Nhất là Tần Kỳ! Hắn biết đội ngũ mười mấy người này của hắn tính tình đều hoang dã như hắn vậy.
Có tiếng là nhừ đoàn trong học viện! Cả lão sư nói mà bọn họ còn không nghe nữa là.
Nhưng vừa rồi bọn họ cứ nhiên ngoan ngoãn tuân lời Vân học đệ.
Những người khác cũng không ý thức được bọn họ đã đem Vân Phong Nhã trở thành chủ đạo người, mà cũng không có thời gian để bọn họ suy nghĩ nhiều.
Vừa chạy đến vách đá phía trước, theo như lời Vân Phong Nhã an bài, xếp hạng trước hai mươi danh cũng đã lấy đà vận chuyển linh lực nhảy vọt lên vách đá phía trên.
Sau đó nắm lấy dây đằng treo trên vách đá mượn lực lấy nhanh nhất tốc độ chảy một nhảy cho đến khi nhảy đến đỉnh núi mới thôi.
Chợt...!
"Nhàn Nhiễm Mặc cẩn thận...!" Tần Kỳ hô thanh.
Nhàn Nhiễm Mặc theo bản năng nhìn về hướng nguy hiểm thì thấy cách hắn chưa đến một mét khoảng cách chợt nhào đến một cái gì đó màu đỏ dây.
Chưa chờ hắn kịp phản ứng thì...!
" Vèoo...phục...!" thanh âm sắc bén đâm vào da thịt.
Nhàn Nhiễm Mặc nhìn một thanh chủy thủ cứ vậy đâm vào đầu con rắn cực độc trên vách đá cách một lóng tay hắn cùng Thường Du.
Hắn nhìn con rắn màu đỏ cực độc này có tên là Huyết Tử Xà, tên như ý nghĩa, chỉ cần bị Huyết Tử Xà cắn đến trong vòng mười hô hấp không phục giải độc đan, độc sẽ công tâm mà chết.
Mà Huyết Tử Xà chỉ sống ở những nơi có Hồng Diệp Thảo Tứ giai linh dược.
Quả nhiên cách hắn không xa có một gốc cây Hồng Diệp Thảo, Nhàn Nhiễm Mặc đem nó hái xuống thu vào chữ vật bên trong.
Hắn nhìn xuống Vân Phong Nhã vừa rồi cứu mình, gật đầu với nàng rồi tiếp tục leo lên trên.
Nhàn Nhiễm Mặc xếp hạng hai mươi danh, nhưng người biết đến danh hắn rất ít.
Hắn bình thường chỉ là tu luyện không thích cùng người giao tiếp, nhưng người thì rất trượng nghĩa.
Cũng là Tần Kỳ hắn tán thành đồng đội.
Những người khác lúc đầu là hoảng loạn, nhưng vì sự trầm ổn của Vân Phong Nhã làm bọn họ cũng lấy lại bình tĩnh.
Bọn họ có thể đi đến ngày hôm nay không chỉ có vận may bên trong, mà còn có bọn họ không ngừng đổ máu rèn luyện nguyên nhân.
Nhưng một khi tính mạng bị đe dọa, bọn họ sẽ mất đi bình tĩnh thường ngày.
Nhưng chỉ cần có người bình tĩnh nhắc nhở, bọn họ cũng sẽ đi theo đó mà bình tĩnh lại.
Lúc này không cần Vân Phong Nhã phân phó, bọn họ tự động tìm lấy dây đằng không người bắt đầu leo lên.
Vì vách đá cao gần hai trăm mét, dây đằng chỉ có thể chịu sức lực của một người nhảy vọt với tốc độ nhanh.
Nếu hai người cùng nhau dây đằng nhất định sẽ chịu không nổi bị đứt đoạn.
Tần Kỳ vài người vừa leo lên đỉnh núi lúc sau, từ nhẫn chữ vật bên trong đã sớm chuẩn bị dây thuần leo núi, vì mỗi khi đi rèn luyện trong rừng gặp được thảo dược ở vách đá gì đó mà làm chuẩn bị.
Vài người còn chưa kịp tìm nơi để buột dây thừng, thì nghe được động tĩnh chạy vọt từ xa truyền đến.
Tạ Dịch Đình thấy vậy nói.
"Khoảng hai mươi trỉ.
Mục Khiêm, Bùi Huy hai người các ngươi lưu lại buộc dây thừng, còn những người còn lại cùng nhau đi ngăn cản chúng nó.
"
" Hảo." mỗi người đồng thanh đáp.
Những người khác cũng không ý kiến.
Lúc này người nào có khế ước thú cũng triệu hồi ra đến, với thực lực hiện tại của bọn họ muốn cùng Thiên thú chiến đấu là không thể.
May mắn khế ước thú không bị Di tích áp chế thực lực bằng không mệt lớn rồi.
Linh Sư học viện còn chưa lên hết một nửa thì những đội khác cũng lục tục chạy đến.
Từ xa thấy được Linh Sư nhóm người đang leo lên dây đằng cùng dây thừng bò lên trên thì đôi mắt đều sáng, càng ra sức chạy về phía trước.
Nhưng lúc này Linh thú cũng đã đuổi kịp đồng đội phía sau mình, bọn họ chỉ có thể ngừng lại cùng đồng đội của mình chiến đấu.
Nhưng những Tán tu tụ thành đoàn đội không cho là đúng, chỉ lo chạy về phía trước mặt kệ đồng đội của mình, giữ mạng mới là mục tiêu tồn tại.
Còn đồng đội là cái gì cùng họ không quan hệ.
Có thể nói câu có phước cùng hưởng, có họa mạnh ai nấy bay đi.
Linh Sư học viện người thấy những người đó hung ác ánh mắt xông đến đều nhìn nhau, sau đó bước ra phía trước vài mét, đồng loạt rút ra vũ khí phòng bị hiểm trợ đồng đội của mình an toàn leo lên trên.
Chợt nghe được người ta nói...!
"Cái kia...ờ...Vân học đệ, ngươi...!ngươi trước leo lên đi." Ngô Kính mặt ngẹn đỏ bừng, tay nắm dây thừng không được tự nhiên nói.
Hắn nghĩ đến phía trước ở tinh anh quảng trường bên trong bản thân chê Vân Phong Nhã là a miêu a cẩu vài câu nói kia, còn bị Vân Phong Nhã dùng chủy thủ để trên cổ lạnh băng cảm giác, dọa hắn một thân mồ hôi lạnh.
Hắn miệng nói sẽ tìm Vân Phong Nhã tính sổ, nhưng trong lòng chính là không nắm chắc.
Vì Vân Phong Nhã chơi một tay chủy thủ biến hóa như tia chớp đó làm hắn lùi bước.
Nhưng bây giờ trong lòng hắn không thể không phục vị học đệ bình tĩnh cơ trí này.
Vân Phong Nhã nghe vậy nhìn qua, hơi bất ngờ phát hiện người cùng nàng nói chuyện chính là người cười nhạo nàng ở quảng trường tinh anh học viện nam nhân.
Còn bị nàng dùng chủy thủ uy hiếp vào cổ nam nhân đâu.
"Đúng vậy, học đệ ngươi vẫn là trước leo lên.
" vài người khác lúc này cũng phản ứng đều gật đầu tán thành Ngô Kính nói.
Vân Phong Nhã có chút bất ngờ trước hành động của bọn họ.
Nàng từ lúc bắt đầu muốn trợ giúp những người này cũng là vì không muốn Linh sư học viện tinh anh còn chưa khảo hạch đã thiệt hại một nửa nhân tài, cũng là vì sư phụ cùng vài vị cung phụng trưởng lão trong cấm địa mà trợ giúp họ thôi.
Nhưng giờ nàng cũng đã có cái nhìn khác với họ rồi.
Tuy là kêu ngạo có khi xem thường người khác, nhưng tính cách vẫn là không xấu, biết che chở người một nhà, rất tốt!
Nhưng những người này hình như đều đã quên thực lực của nàng rồi thì phải? Vân Phong Nhã không tự chủ sờ lên khuôn mặt còn vẻ non nớt của mình cười khẽ nói.
" Học đệ ta còn phải kiếm tích phân đâu, mọi người vẫn là nhanh chóng leo lên trên trước đi."
Chưa chờ Linh Sư học viện người phản ứng lại đây chỉ thấy bóng dáng Vân Phong Nhã như tia chớp vọt vào thú triều phương hướng mà đi.
Tuy nói là Thú triều nhưng đuổi theo đám người đó khoảng ngàn trỉ mà thôi, nhưng thực lực của Linh thú đều không thấp.
Vân Phong Nhã nàng không phải cậy mạnh một người có thể chém giết hết đám Linh thú này.
Nhưng nếu không nhanh chóng đem chúng nó giết chết, chờ thời gian lâu mùi máu tươi sẽ hấp dẫn càng nhiều Linh thú khác đến thì không tốt.
Nếu đã quyết định trợ giúp bọn họ thì nàng sẽ làm hết sức mình.
"Ta gia gia, tên tiểu tử này muốn tìm đường chết sao?..." Ngô Kính tức giận nói.
" Ngô Kính ngươi đi đâu? "
" Lão tử cũng muốn kiếm tích phân." dứt lời hắn cũng chạy thẳng về hướng Vân Phong Nhã.
"Ta thao...lão tử cũng muốn kiếm tích phân....!Xông a..." một thanh niên khác cũng hùng hổ nói xong thì vọt về thú đàn nơi đó.
Vài người nhìn nhau sau đó không thèm leo lên trên nữa, hét lên.
"Mấy trăm trỉ mà thôi, chúng ta cùng nhau kiếm tích phân!"
"Hảo!...Xông a...."
Nhóm người Tán tu vừa chạy vừa suy nghĩ cách đoạt dây thừng từ tay Linh Sư học viện đám người thì thấy nhóm người Linh Sư một tên bì một tên hung thần ác sát chạy về hướng bọn họ.
Ta nãi nãi...Đây là tình huống gì a? Những người này không cùng Linh thú chém giết, sao lại muốn cùng bọn họ chém giết đâu? Không phải những người này chúng tà đi? Bọn họ tuy có ý muốn đoạt dây thừng để bò lên trên, nhưng bọn họ còn chưa làm a? Những người này sao lại? Vài tên đội trưởng Tán tu ngừng lại lên tiếng.
"Các vị huynh đệ có gì từ từ...!"
Đám người Linh Sư từng người chạy vọt qua người tán tu như không nhìn thấy bọn họ vậy.
Tán tu đoàn người...???
Mà lúc này các học viện đệ tử khác tình huống thật không lạc quan chút nào.
Hiện tại chỉ có cấp bậc Thiên Thú khế ước thú mới không bị Linh thú uy áp ảnh hưởng, mà một đội ngũ chỉ có một hai trỉ là Thiên thú cấp bậc, làm sao có phần thắng cơ chứ?
Chỉ vài phút thời gian trong không khí đã tràn ngập mùi máu tươi làm đàn Linh thú càng trở nên kích động ngào giống lên.
_________________________________
Mình trả nợ 80 vote trở lên nè nha????????.
Nhìn thấy hơn 100 vote mình không biết nên khóc hai cười nữa ☺☺.
Cảm thấy nguy cơ biệt danh sâu lười bị vùi dập quá ????????..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...