Bạch Lam Y còn giống như chưa hoàn hồn lại thì đã bị Vân Phong Nhã nhét vào miệng vài viên Đan dược.
Đan dược vừa vào miệng là tan, từng luồn nhiệt khí từ từ lang tỏ trong cơ thể, làm vết thương trên người cũng không như vậy đau đớn.
Đan điền nơi đó cũng được Linh khí tẩm bổ lên, nàng mới hoàn hồn lại hỏi.
" Tại sao ngươi lại ở đây?"
Vân Phong Nhã ngón tay lao nhẹ vết máu không cẩn thận bắn lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thanh âm sủng nịnh ôn hòa nói.
"Ta là vì nàng mà đến!"
Bạch Lam Y thoáng chút mặt đỏ rực.
Còn Bạch gia người còn đang mai mắn thấy thiếu chủ nhà mình được người cứu giúp chưa kịp thở phào nhẹ nhõm còn chưa kịp cảm kích thì đã bị Vân Phong Nhã cho ăn cẩu lương rồi.
Một đám đều muốn cắn nát hàm răng rồi, lại là một tên muốn câu dẫn thiếu chủ nhà bọn họ.
Vân Phong Nhã cũng không chần chờ, nàng lập tức triệu hồi ra Tiểu Lôi cùng Tiểu Hắc ra bảo vệ Bạch Lam Y.
" Hai ngươi chỉ cần bảo vệ tốt nàng là được!"
"Ngao ô...ngao ô..."
" Chủ nhân yên tâm, chủ mẫu đã có hai chúng ta bảo vệ." Tiểu Hắc lên tiếng.
Nhóm thú thú hiểu rõ chủ nhân của chúng nó vì sao không triệu hồi ra toàn bộ khế ước thú.
Thứ nhất chủ nhân cũng không muốn chúng nó vì bảo vệ những nhân loại không liên quan tới mình mà để chúng nó đi tàn sát những đồng loại của chúng nó.
Chúng nó có thể vì bảo vệ chủ nhân mà chiến đấu, có thể vì dành địa bàn mà cắn xé lẳn nhau.
Cho dù chúng nó trời sinh là có giả tính thú thú, nhưng từ tận đáy lòng chúng nó cũng không muốn vì bảo vệ những nhân loại không liên quan này mà đi giết đồng loại thú của chúng nó.
Cho dù chúng nó vẫn sẽ ăn đồng loại thú thú.
Thứ hai là chủ nhân cũng không muốn quá hiện lộ ra ách chủ bài của mình trước mặt nhiều người.
Lăng Thừa Phong đám người vốn là bị thương không ít, thực lực cũng giảm xuống.
Bọn họ muốn nhân cơ hội Linh thú đại bộ phận đều tập trung tấn công Bạch gia người mà tìm cơ hội chạy ra vòng vây.
Nhưng không ngờ từ nơi xa bay đến Diều hâu thân thể làm bọn họ không kịp trở tay, làm sư huynh đệ của mình bị Diều hâu to lớn thân thể va chạm mà thương càng thêm thương.
Một đám tuy tức giận nhưng không dám mắn, cũng không phải là bọn họ hổ thẹn vì Cao sư huynh ném Hợp hoan quả về đám người Bạch gia.
Mà là những người đó là Tứ Đại gia tộc ở Đế Đô Bạch gia chi nhất.
Nhưng bọn họ trong lòng vẫn là phẩn nộ muốn liếc xem đến cùng là người nào làm? Chợt bọn họ nghe được đại sư huynh kinh ngạc hô thanh.
" Gì? Là ngũ giai cùng lục giai Thiên thú." Lăng Thừa Phong khó tin hô thanh.
Mộ Dung Thanh Uyển nghe vậy nhìn qua, nàng chỉ thấy được sau lưng bóng dáng cao gầy hắc y nam nhân đang đứng trước mặt Bạch Lam Y.
Mà Bạch Lam Y bên trái, phải là Tử Điện Báo cùng Bạch hổ đều là Thiên thú ngũ giai cùng lục giai cấp bậc.
Lúc đầu nàng còn cho rằng đây là khế ước thú của vài vị trưởng lão Bạch gia.
Nhưng khi nghe được thanh âm khó phân biệt là nam hai nữ nói." Hai ngươi chỉ cần bảo vệ tốt nàng là được!" Nàng mới hiểu ra hai con khế ước thú này chính là của người thanh niên này khế ước thú.
Cho dù nàng là phụ hoàng thương yêu nhất công chúa, nhưng đến tuổi cập kê khi phụ hoàng cũng chỉ tặng cho một con nhị giai Thiên thú cũng đã làm cho các tỷ muội hâm mộ ghen tị hận rồi.
Hơn hai năm nay dưới sự trợ giúp của sư phụ cùng phụ hoàng mà khế ước thú của nàng cuối cùng đã tăng đến Tứ giai Thiên thú.
Mà thanh niên này cứ nhiên có được hai con ngũ giai cùng lục giai Thiên thú, hắn đến cùng là người nào? Chẳng lẽ là Bạch Lam Y người mến mộ?
Cho đến khi thanh niên kia xoay người lại nàng cả người đều ngẩn ra.
Không phải nàng chưa từng gặp qua tuấn mỹ anh khí nam nhân, có thể nói là nhiều nữa là, nhưng nàng chưa từng cảm nhận được trên người của những người đó có được cường giả quý khí, mà trên người họ chỉ có là con em thế gia kiêu ngạo khí thế.
Ngay cả các hoàng huynh nàng cũng chỉ có được là hoàng gia quý khí, nói chi đến vương giả khí chất.
Nhưng thiếu niên này trên người sát phạt hơi thở là làm người kính sợ, là một vương giả chân chính.
Cho dù là sư phụ nàng hoạt là Hoàng gia cung phụng trưởng trưởng lão hai là những cường giả khác cũng không có thể biểu đạt ra được vương giả sát phạt như vậy hơi thở.
Vì những người đó có kiên kị, giống như phụ hoàng nàng kiên kị ba Quốc gia cùng Tứ Đại gia tộc thế lực vậy.
Cũng giống như những cường giả cấp bậc càng cao nội tâm là càng sợ chết, nên họ không cách nào bọc phát ra được sự sát phạt đó được, mà thiếu niên này nàng lại cảm giác ra được.
Hắn không phải vật trong ao!
Vân Phong Nhã nhìn Bạch Lam Y khi đó chính là ôn nhu sủng nịnh, nhưng khi nàng xoay người lại trong mắt ôn nhu thai vào đó là sát khí.
Nữ nhân của nàng xém chút nữa bị những con Linh thú này giết chết sao không tức giận cho được? Nếu vừa rồi nàng tới chậm một bước thì Y nhi nàng nhất định sẽ bị thương nghiêm trọng rồi.
Nàng đã tức giận phẩn nộ rồi, mà làm nàng tức giận phẩn nộ thì phải phát tiếc.
Cho nên mọi người thấy được một màng ngược đãi Linh thú của nàng.
Vân Phong Nhã chính là trực tiếp dùng nắm đấm mà không dùng chuỷ thủ hai bắt kì vũ khí nào để chiến đấu.
Mọi người trong lòng đều nói ghé con mới lớn nên không sợ, vô tri người, có khế ước thú không sử dụng cứ nhiên muốn dùng tay không chiến đấu.
Nhưng chưa chờ đám người Lăng Thừa Phong trào phúng thì thấy nắm tay nhỏ nhắn đấm mạnh lên trước đầu Thiên thú nhất giai Sừng Tê Giác khổng lồ khi làm cả thân thể to lớn của Sừng Tê Giác, đều làm nó phải đẩy lùi về phía sau mấy méc.
Đây...!con mẹ nó khủng khiếp nắm đấm a!
Mà những Linh thú khác cũng không cảm nhận được trên người Vân Phong Nhã có linh khí giao động cho nên đua nhau mà đến, sau đó là đua nhau bị tấu.
Mà đến Thiên thú cấp bậc da thịt và thân thể của chúng nó càng trở nên cường tráng cùng cứng rắn độ.
Bình thường đao kiếm là chém không đi vào bên trong, chỉ có thể dùng Linh khí vũ khí mới có thể làm da chúng nó bị thương tổn.
Nhưng làm chúng nó không ngờ là nhân loại này không có Linh khí vũ khí nhưng mỗi lần cú đấm của hắn rơi trên thân thể, thịt bên trong của chúng giống như bị người đập nát đau đớn vậy, giống như nhân loại thường nói là bị nội thương hàm nghĩa ý tứ!
Linh thú càng chiến đấu sẽ càng cuồng chiến, mỗi lần bị nhân loại chém thương chúng nó nghe được mùi máu tươi sẽ càng điên cuồng giống lên vì tức giận, cũng là triệu hoán đồng loại của chúng nó đến đây trợ giúp ý tứ.
Nhưng Vân Phong Nhã là dùng nắm đấm tấu chúng nó, làm một đám Linh thú thịt bên trong đều muốn nát rồi lấy đâu ra sức lực mà giống giận kêu đồng bọn đến cứu giúp nữa.
Mà những người đang chiến đấu nơi xa đều nghe được tiếng vật nặng ngã ầm ầm cùng đất run chuyển cũng nhịn không được liếc nhìn qua, sau đó là lạnh cả sống lưng trong lòng âm thầm nói." Ở đâu ra tên biến thái này vậy?"
Còn đệ tử Bạch gia thì càng là liếu lưỡi khi hai con khế ước với thân hình cao lớn ngồi một đống ở bên cạnh thiếu chủ nhà bọn họ cách đó không xa.
Chúng nó chẳng những không đi lên trợ giúp chủ nhân nhà bọn chúng, mà chúng nó ngồi đó bắt đầu cổ vũ.
đúng vậy, chính là cổ vũ chủ tử chúng nó, thật sự rất quái lạ.
" Chủ nhân quá soái rồi...ngao ô...ngao ô." Tử Điện Báo hưng phấn ngao ô ngao ô khen.
" Chủ nhân thật anh tuấn, nhân gia yêu chủ nhân chết mất...Ngao ô...ngào ô." Bạch Hổ nó sau có thể thua Tiểu Lôi được."
"Ah...!Chủ nhân nắm được đuôi rồi, chủ nhân dùng sức ném quá soái rồi.
Chủ nhân chờ nhân gia có thể húo hình sẽ gả cho chủ nhân người...Ngao ô...ngao ô." Tiểu Lôi hô lên.
Tiểu Lôi nhớ đến Tiểu Hắc thường nói nhân loại nữ nhân hai là nam nhân đều muốn gả cho cường đại lại xinh đẹp nhân loại, nhất là giống chủ nhân như vậy người.
Cho nên theo lý giải của nó là nói như vậy chủ nhân của nó sẽ cao hứng.
" Câm miệng..." Vân Phong Nhã cùng Bạch Lam Y đồng thanh quát lên.
Bạch Hổ.....
Tiểu Lôi không hiểu sao bị chủ tử cùng đại Chủ mẫu tương lai quát.
Nó ủy khuất nhìn về hướng Bạch Hổ.
Bạch Hổ xoay mặt qua một bên với ý tứ...!Nhân gia không quen biết ngươi, đừng nhìn gia.
Mà Linh thú vốn là đã khai linh trí, nên thấy Vân Phong Nhã như vậy tàn bạo ngược làm một đám Thánh thú trong lòng cũng sinh ra lùi bước.
Lão đại còn bị ngược như vậy thê thảm, nói chi tiểu đệ chúng nó, cho nên đều bắt đầu chạy trốn đi, vì thế rất nhanh trận chiến cũng kết thúc.
" Thiếu chủ ngài vết thương không sao chứ?" Tam trưởng lão lo lắng đi lên hỏi.
"Ta không có chuyện gì! Tam trưởng lão người đi xem các đệ tử thương tích thế nào rồi."
Tam trưởng lão còn chưa kịp trả lời, lúc này một đệ tử Bạch gia thấy đám người Lăng Thừa Phong muốn âm thầm rời đi, hắn tức giận chạy đến Nhật Nguyệt Cung Cao Tài đang được người đở trước mặt, trường kiếm chỉ thẳng vào Cao Tài quát lên.
" Chính là xúc sinh ngươi vừa rồi ném Hợp hoan quả về phía chúng ta, hôm nay ngươi không giao đãi rõ ràng ngươi đừng hồng rời khỏi nơi này."
Bị thương không nặng các đệ tử Bạch gia cũng quây quanh lên không cho đám người Lăng Thừa Phong bọn họ rời đi.
Hại bọn họ rồi muốn rời đi, ngươi nghĩ cũng thật đẹp.
Trận chiến vừa kết thúc Lăng Thừa Phong biết bọn họ không thể lưu lại nơi này, Hắn muốn nhân cơ hội người Bạch gia không chú ý muốn rời đi.
Hắn dù sao cũng phải bảo vệ Cao Tài hắn một mạng, dù sao Cao Tài phụ thân hắn cũng là Cao gia gia chủ, bình thường tặng hắn cũng không ít đồ vật.
_________________________________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...